Chương 1 - Giả Làm Thái Giám, Ta Mang Thai Con Của Hoàng Thượng

Nửa đêm ta tỉnh dậy sau giấc mơ.

Ta luôn có cảm giác như có ai đó đang thổi vào tai mình.

Kết quả là thực sự có người.

Hoàng đế mặc nội bào sắc mặt tái nhợt ngồi xổm bên giường ta, thấy ta tỉnh lại liền giơ tay ôm lấy cánh tay ta.

“Ái khanh, trẫm bị người ta “ăn” sạch rồi.” Ta im lặng một lúc lâu.

Nếu ta nhớ không lầm thì, chính ta đã “ăn” sạch ngài ấy.

Đêm qua ta uống hơi nhiều, nhìn lên bầu trời u tối, buồn cho vầng trăng mùa thu.

Nghĩ đến ta đường đường là một nữ nhi, tại sao phải giả làm thái giám trong hoàng cung Đại Hạ?

Mặc dù đại thái giám ta đây được mệnh danh là Tây Xương Cửu Thiên Tuế, là thái giám số một.

Nhưng ta cũng biết mệt.

Những thủ đoạn xảo quyệt, xu nịnh, tắm rửa và những vấn đề riêng tư đều rất khó khăn.

Ta cũng muốn quang minh chính đại, ôm tiểu ca ca đẹp trai của mình, nói với cả thiên hạ rằng đây là tướng công của ta.

Sinh thêm một đám nhóc con.

Quang minh chính đại mà sống.

Đau buồn một hồi, ta liền làm một chuyện ngu ngốc.

Lợi dụng đêm tối, lẻn vào tẩm điện của hoàng đế.

Tiểu ca ca đẹp nhất trong thành Đại Hạ là ai ta không biết, tóm lại tiểu ca ca đẹp trai nhất chính là hoàng đế.

Hoàng đế vẫn đang khóc. "Ta đã giữ sự trong sạch của mình lâu như vậy, tại sao lại mất rồi?"

Ta nghĩ hoàng đế cũng khá đáng thương.

Rõ ràng hậu cung có vô số thê thiếp.

Nhưng không ai trong số họ có lý lịch trong sạch.

Vì vậy, bề ngoài ngài tỏ ra rất sủng ái những phi tần này nhưng thực chất ngài không hề sủng ái bất kỳ ai trong số họ.

Ngài ấy không dám.

Thật không dễ để người có thể giữ được sự trong sạch của mình trước sự bao vây rất nhiều mỹ nhân như vậy?

Kết quả là lời cho một đại thái giám như ta.

Ta an ủi hoàng đế. "Bệ hạ, hay là người nghĩ kỹ lại xem... người có nhớ được đặc điểm gì của người đó không?"

Ta đương nhiên không sợ hoàng thượng sẽ liên tưởng đến ta.

Chuyện này, ai sẽ nghi ngờ một thái giám chứ?

Hơn nữa đêm qua ta còn trói tay, bịt mắt ngài ấy lại.

Kết quả là hoàng đế hít một hơi, ngửi vào cổ ta. "Người thì không thấy."

“Nhưng mùi hương này… lại giống mùi Cửu Thiên Tuế ngươi.”

Ta bình tĩnh nắm lấy tay hoàng đế, cụp mắt xuống, mỉm cười dịu dàng.

"Bệ hạ yêu quý. Tuy nhiên, cho dù ngươi có cho Tang Tử một vạn lá gan, Tang Tử cũng không dám động thủ với người, huống chi Tang Tử... không có sở thích đó."

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế gọi toàn bộ 103 phi tần trong hậu cung đến điện Càn Khôn.

Ngài ngồi trên long ỷ, chắp tay: "Ái khanh, mau tìm người đó cho trẫm."

Cái này có hơi khó.

Ta dùng là hương Ca-na-an được Tây Vực gửi tới làm cống phẩm năm ngoái, loại hương này hiếm khi được các phi tần trong hậu cung sử dụng, bọn họ chủ yếu thích bạch đậu khấu, đinh hương, hoa tulip,....

May mắn thay, ta có đôi mắt tinh tường và thoáng nhìn thấy một tiệp dư nhỏ đang đứng cúi đầu trong góc.

Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng Ca-na-an.

Ta bước tới một cách dứt khoát.

"Bệ hạ, là nàng ấy."

Hoàng đế bước xuống nâng cằm tiệp dư lên, nhìn mặt nàng ấy, đầu ngón tay ta khẽ run lên.

Đôi mắt của hoàng đế sáng lên.

"Cửu Thiên Tuế, vị tiệp dư này, trông cũng khá giống ngươi đấy."

Ta rũ mắt nói: “Thần sao có thể sánh bằng một vạn phần các nương nương .”

Sau đó ta nghe thấy hoàng đế hỏi tên tiệp dư.

Giọng nữ tử run run, vừa mềm mại vừa dễ nghe.

"Bệ hạ, thiếp tên Triều Vân."