Chương 4 - Giả Điếc Ba Năm Để Cướp Hôn Người Khác
Anh kéo tôi ngồi xuống, lau tóc cho tôi.
Tôi mệt đến mức chẳng buồn ra hiệu bằng tay nữa.
Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm hai sợi dây chuyền đôi đặt trên bàn trang điểm mà ngẩn người.
Đó là món quà đầu tiên Trì Yểm tặng tôi.
Hồi đó trên Douyin đang có chương trình khuyến mãi, chín mươi chín tệ hai sợi.
Dây bạc kém chất lượng bị rỉ vì độ ẩm cao của mùa mưa.
Tôi cúi đầu, xoắn ngón tay vào đuôi tóc, đột nhiên cất lời:
“Em bị đuổi việc rồi, không nuôi anh được nữa, Trì Yểm.”
“Hay là, mình chia tay đi.”
Nói xong câu đó, tôi nhìn anh chằm chằm, muốn xem phản ứng của anh thế nào.
Trong mắt anh thoáng hiện vẻ hoảng hốt, định mở miệng.
Nhưng rất nhanh anh lại chỉ vào tai mình ra hiệu.
Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm chế cơ thể đang run rẩy.
Đến nước này rồi, Trì Yểm, tại sao anh vẫn còn giả vờ?
Tôi lắc đầu, ra hiệu không sao nữa.
Nhưng anh lại hỏi tiếp:
“Có phải công việc gặp chuyện gì khiến em buồn không?”
“Chỉ là một công việc thôi mà.”
Anh muốn diễn, tôi cũng chẳng buồn vạch trần nữa.
“Chúng ta không chấp với mấy kẻ ngu ngốc được không?”
“À đúng rồi, chẳng phải em nói có tin vui muốn nói với anh sao?”
Anh ôm lấy tôi, khẽ lắc lư.
Tin vui… Tôi bật cười trong nước mắt.
Phải rồi, suýt thì tôi quên mất.
7
Tin nhắn thông báo rằng tôi đã vượt qua thời gian công bố thẩm tra lý lịch.
Tôi cũng sắp rời đi rồi.
Chỉ là, giờ không cần để anh biết nữa.
Tôi tắm sơ rồi leo lên giường nằm nghỉ.
“Chị ơi, tin vui là gì vậy?”
Tôi không trả lời.
Cũng không chú ý đến ánh mắt lạnh dần của người đàn ông khi tôi bước vào phòng tắm lấy quần áo.
“Trợ lý, điều tra giúp tôi xem dạo này Giang Yến làm việc ở đâu, và đã xảy ra mâu thuẫn gì với ai.”
“Chi tiết từng chuyện, gửi hết cho tôi.”
Gần đây, Giang Yến đối với anh rất lạnh nhạt.
Mà anh thì… không cam lòng.
Nhưng nhìn thấy cô co mình thành một khối như vậy, anh không ép.
Ngay sau đó, anh cau mày, vén phần tóc mái của cô gái.
Trán nhẵn nhụi lộ ra một vết bầm nhỏ.
Tôi nghẹn thở.
Lúc anh cúi người xuống, tôi chỉ biết lặp đi lặp lại trong lòng:
Mau đi đi, mau rời khỏi đây.
Nhưng trời không chiều lòng người, anh tắm nước lạnh xong vẫn quay lại nằm bên cạnh.
Một cánh tay vòng qua eo tôi.
Tôi nhíu mày, định đẩy anh ra.
Người đàn ông thong thả cảnh cáo:
“Nếu còn cử động nữa thì không chỉ đơn thuần là nằm ngủ đâu.”
Câu nói đó, hàm ý thế nào thì ai cũng hiểu.
Tôi không dám động đậy nữa.
Mặc cho anh ôm tôi vào lòng.
8
Lúc tỉnh dậy, tôi suýt bị dọa sợ.
Trì Yểm đang ngồi bên mép giường.
Trên tay anh là một chiếc hộp vuông, mỉm cười nhìn tôi:
“Chị ơi, cái này là gì thế?”
Bên trong là chiếc máy trợ thính tôi đặt riêng từ nước ngoài cho anh.
Ba trăm ngàn.
Thật ra chỉ cần mười mấy triệu là đã có thể mua được máy trợ thính chất lượng tốt.
Nhưng vì tôi xót anh, nên luôn muốn tặng anh thứ tốt nhất.
Và số tiền ba trăm ngàn đó, tôi phải mất đúng ba năm mới tích góp được.
Dù có thời gian tôi áp lực đến mức khó thở.
Tôi cũng chưa từng nói với Trì Yểm.
Vì tôi không muốn tình yêu của mình trở thành gánh nặng đối với anh.
Tôi không thèm nhìn anh, cầm lấy hộp rồi đáp:
“Mua giùm đồng nghiệp.”
Anh sờ mũi, giả vờ không quan tâm rồi đặt hộp xuống:
“Tôi còn tưởng là quà chị tặng tôi cơ.”
9
Nếu anh không nhắc thì tôi suýt nữa đã quên mất.
Chiếc máy trợ thính này là hàng đặt riêng, không đổi không trả nếu không có lỗi kỹ thuật.
Tôi còn đang rối trí không biết phải xử lý thế nào.
Đúng lúc đó, trong nhóm chat gia đình có một người thân xa đăng tin — con trai anh ta khi đi mua đề cương ôn thi ngoài trường thì bị tai nạn xe, dẫn đến mất thính lực.
Chỉ còn chưa đầy nửa tháng là thi đại học, họ đang nhờ mọi người quyên góp để mua máy trợ thính.
Thằng bé học khá.
Tôi nhìn chiếc hộp tinh xảo kia, suy nghĩ trong ba giây.
Tự giễu — dù sao thì cũng đâu còn dùng đến nữa.
Đúng lúc cậu bé đó học ngay gần đây.
Trước khi ra khỏi nhà, Trì Yểm lại hỏi:
“Chị ơi, chị đi đâu vậy?”
Tôi nói qua loa cho xong.
Không chú ý tới ánh mắt anh tối lại phía sau lưng mình.
10
Cậu bé đó rất nhút nhát, vừa nhìn đã biết thứ này không hề rẻ:
“Chị ơi, em không thể nhận được.”
Tôi nhất quyết nhét vào tay em ấy:
“Cậu không nhận thì tôi cũng không trả lại được đâu, đây là hàng đặt riêng.”
Mặt cậu đỏ bừng, chắc là vì ngại.
Thật ra tôi không quen thân gì với phụ huynh cậu ấy, có lẽ vì vậy mà cậu càng thấy khó xử.
“Nếu thấy áy náy quá, cứ coi như tôi cho cậu mượn.”
“Sau này cố gắng học tập, kiếm được việc tốt rồi từ từ trả lại tôi cũng được.”
“Cậu thông minh mà, chị tin cậu chắc chắn làm được, đúng không?”
Trong lúc tôi đang nói, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, kéo cả người tôi đứng dậy.
Là Trì Yểm.
Anh nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc, lập tức không vui.
“Đây không phải thứ em tặng anh sao? Giờ em lại đưa cho cậu ta? Ý gì đây?”
Thấy tôi im lặng, anh càng siết chặt vai tôi hơn:
“Giang Yến, nói gì đi!”
Tôi còn biết nói gì nữa?
Tôi bình tĩnh nhìn anh:
“Cậu ấy bị tai nạn rồi mất thính lực, năm sau thi đại học, thật sự rất cần cái này.”
Trì Yểm không hiểu:
“Cậu ta mất thính lực liên quan gì đến anh? Là anh gây ra chắc?”
Cậu bé đứng cạnh thấy vậy hơi lúng túng, dù không nghe được nhưng chắc cũng đoán ra được chúng tôi đang cãi nhau vì món đồ đó.
Cậu vội vàng giải thích:
“Anh ơi, cái này là chị cho em mượn thôi. Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền rồi trả lại chị ấy—”
“Câm miệng, ai hỏi cậu?”
Trì Yểm quay đầu, quát vào mặt Lâm Vũ.
“Cậu không biết xấu hổ à? Đây là của cậu sao?”
Tim tôi dần lạnh đi.
Anh thật quá kiêu ngạo.
Không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác để thấu hiểu một chút.
Cũng phải thôi, nếu có đồng cảm, anh đã chẳng nỡ dùng bệnh tật để lừa gạt tôi.
“Giang Yến, đưa máy trợ thính cho anh. Đó là em mua cho anh mà!”
Tôi không đưa.
Chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt phát điên.
Thấy tôi vẫn không phản ứng, anh bắt đầu trút giận lên Lâm Vũ.
Túm cổ áo cậu, gằn từng chữ:
“Cậu đã dùng thủ đoạn gì để dụ Giang Yến đưa cái này cho cậu?”
“Còn nữa, cậu đỏ mặt cái gì?”
“Cô ấy là bạn gái của tôi!”
Tôi bị anh quát đến đau cả đầu:
“Đủ rồi, Trì Yểm!”
“Cái trò này anh còn chưa chơi chán à?!”