Chương 4 - Giả Danh Thiên Kim
Nửa tháng nữa khi sự thật bị phơi bày, người đầu tiên nhét tôi vào vali rồi quăng xuống lầu chắc chắn sẽ là nó.
Thế nên tôi khẽ ho một tiếng,Giọng cố gắng dịu dàng lễ phép: “Làm ơn đóng cửa giúp chị, cảm ơn.”
Vừa dứt lời,Em tôi lùi lại hai bước, mặt tái mét như gặp ma, rồi chạy huỳnh huỵch xuống lầu: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chị con hình như bị ma nhập rồi!!”
Tôi: “……”
Nó là M* chắc rồi.
(*M: Masochist – kẻ thích bị hành hạ)
Ngoài ra…Tôi bắt đầu nghe lời mẹ.
Mẹ bảo tôi ngủ sớm, đừng thức khuya nữa.
Thật ra mẹ chỉ tiện miệng nói vậy thôi, vì biết tôi chẳng bao giờ nghe.
Bình thường tôi vẫn tiếp tục cày phim đến sáng.
Nhưng lần này, mẹ vừa nói xong, tôi liền đặt điện thoại xuống, tắt đèn, đắp chăn ngủ luôn.
Mẹ: “?”
Lúc ăn cơm, mẹ nói: ăn thêm chút rau đi, đừng nhịn đói giảm cân nữa.
Cũng chỉ là thuận miệng nói, mẹ biết tôi chẳng để tâm.
Vậy mà tôi lập tức gắp đầy một đũa rau xanh sườn non, cá và bò bít tết, chất đống vào chén, ăn ngấu nghiến.
Mẹ: “!”
Tôi cũng trở nên lịch sự với em trai hơn hẳn.
Không bắt nó mua đồ hay lấy hàng chuyển phát cho nữa.
Thường xuyên cười với nó, ôm nó vào lòng vỗ lưng dỗ dành.
Rồi thì thầm bên tai như ma quỷ: “Chị yêu em nhiều lắm, em cũng yêu chị đúng không?”
Em trai tôi rùng mình, bịt tai lại như bị ong vò vẽ đốt.
Hai người họ càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.
Dù sao mấy ngày nay tôi cũng không còn gây chuyện với họ nữa.
Không còn cầm loa karaoke chạy khắp biệt thự bắt họ nghe tôi hát.
Không giả bệnh bắt em trai bưng trà rót nước.
Không ra ngoài gây họa để mẹ phải dọn dẹp hậu quả.
Thậm chí còn giành làm việc nhà với dì giúp việc – dì Lưu.
Tôi cầm cây lau nhà vừa lau vừa thở hổn hển.
Dì Lưu vỗ đùi hét toáng lên: “Trời ơi đại tiểu thư ơi, cô đang làm gì thế này?!”
Còn làm gì nữa.
Tất nhiên là đang tập làm quen với cuộc sống sau này rồi.
Dù sao thì sau này cũng không còn là thiên kim tiểu thư nữa.
Chẳng phải phải tự đi làm kiếm tiền sao?
Với cái kiểu nhỏ mọn như thằng em tôi,Nó nhất định sẽ không để tôi mang theo dù chỉ một xu trong nhà.
Ba mẹ thì ghét tôi như vậy,Chắc gì đã không mong tôi chết ngoài đường.
Càng không đời nào cho tôi tiền.
Hu hu.
Hay là sau này tôi giả vờ tội nghiệp xin ở lại nhà làm giúp việc nhỉ?
Dù sao nghe nói lương dì Lưu cũng cao lắm.
Chắc đủ ăn đủ tiêu…Ban ngày làm nhiều quá mệt,Tối đến tôi ngủ sớm.
Nửa mê nửa tỉnh.
Hình như có người bước vào.
Sờ trán tôi: “Không sốt mà, sao lại thế này…”
Rồi nhét lại con búp bê rơi xuống đất vào lòng tôi, kéo chăn đắp lại cẩn thận.
Là mẹ.
Nghe giọng nói dịu dàng như thế, mắt tôi bỗng cay xè.
Đối xử tốt với tôi như vậy, bao dung như vậy,Chắc là vì tôi là con ruột của mẹ nhỉ?
Dù tôi có hỗn hào cỡ nào cũng phải nhẫn nhịn.
Nhưng…
Nếu mẹ biết tôi không phải con ruột thì sao?
Trước kia tôi không nghe lời, luôn làm mẹ phiền lòng.
Có lẽ mẹ đã sớm mệt mỏi, chán ghét tôi rồi, chỉ là không nói ra thôi.
Đang nghĩ ngợi thì…Lại có người bước vào.
Hình như là thằng em tôi.
Nó nhẹ nhàng rút tay tôi ra khỏi chăn.
Tôi: “?”
Tính bóp cổ tôi để trả thù à?
Đang miên man nghĩ vậy thì cổ tay tôi bỗng mát lạnh.
Chỗ đau âm ỉ cả ngày vì lau nhà…Giờ hình như đỡ hơn nhiều.
Tôi nheo mắt nhìn.Là một miếng cao dán.Không biết thằng nhóc đó kiếm ở đâu ra.
Hừ.
Không có chuyện gì mà tự dưng tốt bụng.Chắc là muốn tôi bớt đánh bớt mắng nó thôi.
Nhưng yên tâm đi, em trai yêu quý.
Nửa tháng nữa, em sẽ có một người chị dịu dàng, chu đáo.Sẽ không bắt nạt em, không đánh em, không chửi em nữa đâu.
6
Ở nhà ngoan ngoãn rụt rè cũng gần mười ngày rồi.
Tôi nhận được cuộc gọi từ bạn.
Nói rằng Cố Cảnh Thần đã quay về.
Đến đúng lúc lắm.
Tôi đang tức mà không có chỗ xả đây này.
Nhân lúc tôi vẫn còn là thiên kim thật.
Không thể không qua dạy dỗ cậu ta một trận!
Tôi quen đường quen lối xông thẳng vào phòng trọ của Cố Cảnh Thần.
Tay cầm một con dao làm bếp.
Một cước đá văng đôi dép ngay cửa.
Đồ mắc bệnh cưỡng chế, chịu khó chịu chết đi!“Cố Cảnh Thần!”