Chương 2 - Giá Của Một Giọt Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng tôi không còn muốn tự lừa mình nữa.

Vì vậy, tôi đẩy tờ đơn ly hôn tới trước, giọng nói khẽ:

“Nhưng tôi thì muốn.”

“Cún con mới nuôi cứ đòi danh phận, nhìn mà tội.”

2

Thược Văn chỉ bình tĩnh liếc nhìn trợ lý một cái.

Người kia lập tức hiểu ý, mở máy hủy giấy.

Tờ đơn ly hôn nhẹ nhàng bị nghiền vụn.

Trợ lý dẫn Trình Tranh lặng lẽ rời khỏi.

Nhưng người mới này gan không nhỏ, trước khi đi còn dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi.

Thược Văn nhìn thấy hết, xoay xoay đồng hồ:

“Cả đời còn lại cứ giữ lấy con chó mới đó, không chán sao?”

“Con vừa nãy, thích không? Tôi tặng cô đấy.”

Ánh mắt Thược Văn trong suốt.

Tôi bất chợt thấy cảm khái, khẽ hỏi:

“Anh nói xem, sao mình lại đi đến bước này?”

Ánh hoàng hôn xiên qua cửa kính văn phòng.

Hiệu ứng Tyndall chia căn phòng thành hai nửa.

Môi Thược Văn khẽ mím, có vẻ không định trả lời.

Cũng đúng thôi, tôi chỉ hỏi vậy, chẳng muốn truy cứu ngọn nguồn.

Vì thế, tôi rút điện thoại ra: “Video tôi vừa quay, anh thấy sao?”

Thược Văn nhíu mày, cây bút chì cũng bị anh ta bẻ gãy: “Ý cô là gì?”

Ôn Tình cũng sững sờ nhìn tôi: “Chị… chị quay video thật à?”

Tôi cất máy đi, mỉm cười dịu dàng:

“Không có gì đâu. Chỉ là muốn ly hôn thôi.”

“Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ.”

3

Cửa kính sau lưng tự động khép lại.

Tôi châm một điếu thuốc.

Loại Phong Vĩ Tiên, một bao 20 điếu, 5 tệ.

Năm đầu bước chân vào giới giải trí.

Thược Văn quay phim ngày đêm không nghỉ, tôi thì suốt ngày uống rượu, chạy khắp nơi tìm tài nguyên.

Có tiền, nhưng không nhiều, nên chẳng dám tiêu bừa.

Hai đứa chen chúc trong căn phòng trọ mười mét vuông, ôm nhau mà khóc.

Khóc đến kiệt sức, tôi lục túi quần anh ta tìm thuốc.

Thược Văn lúc ấy còn nguyên tóc giả cổ trang, nhập vai cực sâu:

“Chuyện này… trái với luân thường đạo lý…” “Bị phu quân cô phát hiện, tôi e khó mà toàn mạng.”

Thế là, giữa mùi thuốc lá, tôi sờ vào cơ bụng anh ta, cố ý ra vẻ khó xử: “Vậy thì anh phải cùng tôi trầm mình dưới hồ.”

Căn phòng hướng bắc không thấy ánh mặt trời, mùi ẩm mốc nặng nề, vậy mà chúng tôi lại cười đến nghiêng ngả.

Cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Thược Văn đoạt Ảnh đế, tôi cũng trở thành người đại diện vàng trong giới.

Cho nên, anh ta không cùng tôi trầm mình dưới hồ. Thay vào đó, anh đẩy tôi ra, một mình dùng gương mặt hứng lấy thanh sắt rơi từ phim trường.

Thanh sắt xuyên qua mặt, xương chân mày nát vụn.

Trong bệnh viện, tôi khóc đến chết đi sống lại, đau đến vỡ tim, tự vả vào mặt mình không ngừng.

“Đều tại em… Tại sao lại bắt anh mang theo cục sạc?” “Chỉ để tiết kiệm có một trăm tệ thôi sao?”

Gương mặt Thược Văn quấn đầy băng gạc, không thể nhìn rõ biểu cảm. Nhưng động tác anh rất nhẹ, khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi đuôi mắt tôi.

Không có oán trách, chỉ toàn là may mắn.

“May mà em quên mang sạc.”

Đầu ngón tay tôi bị bỏng nhẹ — thì ra điếu thuốc đã cháy hết.

Tôi nhớ lại mùi thuốc lá ban sáng trong văn phòng, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được đó là mùi gì.

Đúng lúc ấy, Trình Tranh tắm xong bước ra, thắt khăn tắm ngang hông.

Tôi hỏi: “Hôm nay Thược Văn hút thuốc gì?”

Động tác lau tóc của Trình Tranh khựng lại, giọng mang theo chút uất ức: “Chị ơi, em vẫn còn ở đây mà ~”

Hơi nước nóng hầm hập từ phòng tắm tràn ra. Trình Tranh cụp mắt, nói khẽ: Xuân Giang Nguyệt.”

À, không còn là Phượng Vĩ Tiên nữa rồi.

4

Tôi im lặng quá lâu.

Chó con bắt đầu giận.

Động tác của Trình Tranh không nhẹ nhàng, mang theo chút ghen tuông:

“Chị à, nếu Thược tổng biết con chó đòi danh phận là em, anh ấy có giận không?”

Tôi đưa tay ra.

Những sợi tóc ướt của Trình Tranh lướt qua đầu ngón tay tôi, mang theo cảm giác hơi nhói.

Từ đầu ngón tay lan dần đến tim.

Lần đầu Thược Văn ngoại tình, là với một nữ minh tinh tuyến ba vừa mới ký hợp đồng.

Cô ta xinh đẹp, gợi cảm, lại đầy khí thế. Vì vậy tôi cào nát mặt cô ta, còn cô ta thì đá gãy chân tôi.

Hai đứa nằm lăn lóc trên sàn nhà, trông lại… khá hoà hợp.

Lúc đó, chắc Thược Văn đang bàn chuyện hợp tác. Anh đứng bên cửa sổ sát đất, ánh sáng hắt lên vết sẹo bên má phải, lúc ẩn lúc hiện.

Mãi sau anh mới quay người lại, hờ hững nhấc mắt nhìn tôi.

Nữ minh tinh kia bĩu môi trêu chọc, đưa tay ra: “A Văn, đau quá đi ~”

Thược Văn bước tới.

Khi đi ngang qua tôi, anh khựng lại một chút: “Công ty sẽ gửi thư mời luật sư đến cho cô.”

Sau đó, anh cúi người bế nữ minh tinh kia đi thẳng.

Nói ra cũng lạ, lúc bị gãy chân tôi không hề khóc. Nhưng sau khi anh đi rồi, tôi lại khóc đến nôn khan.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)