Chương 5 - Hậu Quả của Sự Tàn Nhẫn - Ghép Xương Dẫn Hồn

5.

Vệ Quân Bình có một gái một trai.

Con gái tên là Vệ Nguyên Đệ, con trai tên là Vệ Tiểu Long.

Năm đó, khi Vệ Tiểu Long 10 tuổi, Vệ Quân Bình tìm người đính ước cho cậu ta, không ưng ý ai nên mãi đến khi Vệ Tiểu Long 15 tuổi, cậu ta mới để mắt đến Phùng Lai ở làng kế bên.

Phùng Lai 18 tuổi, tuy đầu óc non nớt nhưng vẻ ngoài xinh đẹp.

Vệ Quân Bình chiều con trai, chưa đầy ba tháng đã để Vệ Tiểu Long kết hôn với Phùng Lai.

Không đăng ký, không tổ chức tiệc rượu khoa trương.

Chỉ có hai người đứng cạnh nhau, dáng người cao tương đương nhau, Vệ Tiểu Long ăn khỏe nên thân hình to lớn hơn.

Trong đêm tân hôn, Vệ Tiểu Long không biết nên làm gì, hai người họ nằm trên giường chơi đồ hàng, sau đó đỏ mặt hỏi cha mới hiểu.

Vệ Tiểu Long rất thích Phùng Lai.

Nhưng Phùng Lai không thể sinh con trai, cha cậu ta nói phụ nữ không phải để chiều chuộng.

Ở làng Bình Các, đàn ông đều dựa vào sức lực để kiếm ăn. Câu nói này có hai ý nghĩa:

Một là, chăm chỉ làm việc kiếm tiền.

Hai là, phụ nữ không nghe lời thì đáng đánh.

Bà ngoại, mẹ, chị gái không nghe lời đều bị đánh còn gì?

Từ khi cậu ta cưới Phùng Lai về đến nay, chưa bao giờ động tay đánh cô ấy.

Phùng Lai xinh đẹp, rất xinh đẹp, quá xinh đẹp khiến cho người khác nghi ngờ, Vệ Tiểu Long cảm thấy tất cả đàn ông trong làng đều nhìn chằm chằm vào Phùng Lai.

Ánh mắt háo sắc của họ trước tiên liếc nhìn chiếc cổ trắng ngần của Phùng Lai, sau đó lại nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy, cuối cùng chuyển đến mông, đồng thời làm ra những cử chỉ tục tĩu.

Vệ Tiểu Long tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta nhìn cha dẫn Phùng Lai đi, hai người đi trước, phía sau là mấy người đàn ông trong làng đỏ mắt mong chờ đi theo.

Một lúc sau, Vệ Tiểu Long nhổ nước bọt rồi đuổi theo.

Trên đường đi, vì vẫn bám sát theo sau nên Vệ Tiểu Long không để ý lắm, cho đến khi đến cửa nhà bà mối Nhậm thì cửa nhà khóa kín, không thấy bóng dáng ai cả.

Cửa nhà khóa, có nghĩa là bà mối Nhậm không có ở nhà, chẳng lẽ những người đó lẻn vào trong rồi?

Vệ Tiểu Long cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, cậu ta nhặt cục đá dưới đất rồi đập mạnh vào ổ khóa.

Vào trong nhà, chỉ có một mình Phùng Lai ngủ trên giường, trên người cô đắp một lớp chăn mỏng.

Vệ Tiểu Long kéo chăn ra, thấy trên bụng Phùng Lai không còn cây kim nào.

“Kim đâu?”

Vệ Tiểu Long lo lắng hỏi, vậy là có ý gì đây? Không muốn sinh con trai cho cậu ta nữa ư? Hay là mấy người đàn ông đó trèo tường vào rồi rút kim ra?

Lúc Phùng Lai tỉnh lại, nhìn thấy cậu ta thì sợ hãi trốn trong chăn.

Vệ Tiểu Long kéo Phùng Lai ra, muốn tìm kiếm khắp người cô ấy, Phùng Lai không chịu nên vùng vẫy.

Cậu ta lập tức trở nên tức giận, nhớ lại lời cha mình nói, phụ nữ chỉ bị đánh mới có thể nghe lời, phụ nữ không nghe lời thì đàn ông ở làng Bình Các không thể ngóc đầu lên được.

Thế là Vệ Tiểu Long vung mạnh tay, túm lấy tóc Phùng Lai, kéo mạnh cô ấy xuống giường, sau đó cứ thế lôi cô ấy ra khỏi cửa.

Nhưng cậu ta không ngờ, khi Phùng Lai ngã xuống giường thì đùi đã dính đầy m/á/u.

Vệ Tiểu Long không quay đầu lại, chỉ cảm thấy phụ nữ mang thai nên nặng quá thể, một tay kéo không nổi thì cậu ta dùng hai tay.

Phùng Lai bẩm sinh bị câm, không phát ra được âm thanh nào nên chỉ có thể khua tay múa chân lung tung.

Người dân vừa ra đồng về, đứng tại chỗ chỉ trỏ hai người họ.

Đi được nửa đường, cơ thể Phùng Lai kẹt trên đá, Vệ Tiểu Long thấy hơi mệt, người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, cậu ta không muốn mất mặt thêm nên dùng hết sức lực kéo mạnh.

Cậu ta kéo đứt một nhúm tóc, nghe có người đứng xem hét lên mới quay đầu lại.

Đỉnh đầu Phùng Lai bị túm trụi tóc, quần áo trên người dính đầy bụi.

Người dưới của cô chảy một vũng m/á/u, cậu ta đi được bao xa thì m/á/u chảy dọc theo bấy nhiêu, để lại vệt m/á/u rất dài.

Cậu ta nhìn thấy, dưới cơ thể của Phùng Lai lòi ra nửa đầu của một đứa trẻ sơ sinh.