Chương 2 - Ghép CP Không? Không!

6

Nhưng khi đạo diễn đọc xong luật chơi, tôi chết sững.

Thử thách ăn ý lần này không phải trắc nghiệm.

Mà là… điền vào chỗ trống.

Và cả bốn người phải viết đúng y hệt nhau mới được tính điểm.

Chiến thuật ban nãy coi như vứt xó.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào độ ăn ý thực sự giữa các thành viên.

Trò chơi bắt đầu.

Đạo diễn cầm loa:

“Câu hỏi đầu tiên: Chúc Dư cao bao nhiêu cm?”

Câu hỏi mang độ khó địa ngục này là ai nghĩ ra vậy hả?!

Tôi nhép miệng ra hiệu con số cho họ.

Vừa bắt đầu đã bị đạo diễn chặn ngay.

“Chúc Dư, không được nhắc bài!”

Tôi thở dài, cúi đầu viết đáp án, trong lòng tràn ngập cảm giác vô vọng.

Một phút sau, ba người họ lần lượt lật bảng.

Tôi nhìn qua một lượt, trái tim vốn đang lo lắng giờ coi như tan nát.

Trì Diễm viết: 95.

Thẩm Thư Nguyệt giơ bảng: 110!

Không ai viết giống ai.

Tôi ngồi im, như thể vừa mất hết niềm tin vào thế giới này.

Cuối cùng là đến lượt Giang Cận Bạch.

Hắn từ tốn lật bảng lên.

Tôi trừng lớn mắt, không thể tin được.

Vô thức quay sang nhìn hắn.

Lâm Dĩ Đường thấy biểu cảm của tôi, hóng chuyện ra mặt.

“Hắn đoán đúng à?”

Tôi giơ bảng đáp án lên.

“Đúng mà cũng không đúng.”

Ánh mắt Giang Cận Bạch hơi trốn tránh, lẩm bẩm:

“105.4 mới là đáp án chính xác.”

“105!” Tôi ưỡn thẳng ngực, đầy tự hào.

Thẩm Thư Nguyệt lấy thước dây đo thử, tôi trợn tròn mắt.

Thật sự là 105.4.

Lâm Dĩ Đường liếc qua liếc lại giữa tôi và Giang Cận Bạch, nhướng mày đầy ẩn ý.

“Oh~ tôi hiểu rồi.”

Tôi quay sang hỏi Giang Cận Bạch:

“Cô ấy hiểu cái gì cơ?”

“Tôi… tôi sao biết được.”

Hắn vội quay đầu đi, ánh đỏ bất thường hiện lên trên mặt.

Tôi sững người.

Giang Cận Bạch… đỏ mặt cái gì vậy?

Bình luận trực tiếp nổ tung.

【TÔI CHẾT RỒI! Ngay cả người thân của Chúc Dư còn trả lời sai, nhưng Giang Cận Bạch lại biết chính xác từng con số. Ai hiểu nổi giá trị vàng ròng của ‘Bạch Thủ Bất Dư’ không hả?!】

【Lâm Dĩ Đường: Bạn~ thân~ tốt~】

【Lâm Dĩ Đường: Tôi thấy hết rồi nhé.】

【Lâm Dĩ Đường đang sống thay tôi để ship CP này!】

【Chúc tỷ chân dài thẳng tắp, ghen tị chết tôi rồi. Nhìn xuống chân mình mà muốn tìm Nữ Oa nói chuyện gấp!】

【Khoan đã, chuyện này có gì đó sai sai không? Sao Giang Cận Bạch lại biết chuẩn xác đến tận số lẻ thế?】

【Đêm khuya, Giang Cận Bạch đè Chúc Dư xuống, dùng lưỡi đo từng centimet trên người cô ấy…】

【Bác trên kia viết tiếp đi, tôi đưa bút cho!】

7

Trò chơi tiếp tục.

Đạo diễn: “Câu vừa rồi hơi khó, nên câu này sẽ có hai người trả lời.”

Đội chúng tôi cử tôi và Giang Cận Bạch lên. Cả hai ngồi quay lưng vào nhau.

“Câu hỏi: Biệt danh hồi nhỏ của Chúc Dư là gì?”

Tôi nghiêng đầu, trừng mắt cảnh cáo Giang Cận Bạch, không được viết linh tinh.

Hắn không nói gì, ánh mắt lóe lên tia gian xảo.

“Hết giờ!”

Tôi giơ bảng đáp án: “Dư Dư.”

Nhìn thấy bảng của Giang Cận Bạch, cả hiện trường lặng ngắt.

Hắn viết: Người tiền sử trên đỉnh núi.

“Tại sao lại gọi vậy?” Lâm Dĩ Đường tò mò nghiêng người về phía trước.

“Ba Chúc đặt đấy. Vì hồi nhỏ cứ có người lạ đến nhà là cô ấy chạy ngay vào phòng trốn, ba Chúc bảo ‘lại chui vào hang rồi’.”

Tôi tối sầm mặt.

Tức giận gọi ngay biệt danh hồi nhỏ của Giang Cận Bạch:

“Men nở, cười cái gì mà cười!”

Bình luận trực tiếp cười banh nóc.

【Họ biết biệt danh hồi nhỏ của nhau á?】

【Cái này mà còn không nhìn ra họ là thanh mai trúc mã sao?!】

【Trời ơi, nếu biết chương trình hài thế này thì tôi để dành đến Tết xem rồi.】

【Thầy chủ nhiệm cấp ba của tôi hay nhổ nước bọt, tụi tôi đặt biệt danh cho ổng là ‘Hertz’. Cười muốn xỉu.】

【Nhà tôi họ Vu, nên mọi người gọi tôi là ‘Cá già’, ba tôi là ‘Cá nhỏ’, thằng em tôi là ‘Cá sấy’.】

【Tôi họ Dương, bạn cùng lớp gọi tôi là ‘phân dê’, thằng ngồi sau cứ đẩy ghế tôi, thế là nó được gọi là ‘bọ hung’.】

【Men nở với người tiền sử trên đỉnh núi, quá hợp rồi, ban hôn ban hôn!】

Giang Cận Bạch nhìn tôi đầy uất ức:

“Chúc Dư Dư! Cô sao có thể như vậy chứ?”

Tôi hừ một tiếng.

“Đây gọi là có qua có lại.”

…..

“Câu hỏi cuối cùng, xin hỏi biệt danh WeChat của Chúc Dư trong điện thoại Giang Cận Bạch là gì?”

Câu này dễ, tôi không chút do dự viết ngay “Chúc Dư”.

“Hết giờ, mọi người lần lượt giơ bảng lên nào.”

Thẩm Thư Nguyệt viết: “Chúc Dư.”

Trì Diễm cũng viết: “Chúc Dư.”

Chỉ còn Giang Cận Bạch.

Cả đám nín thở, đồng loạt quay sang nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Thế nhưng khi thấy câu trả lời của hắn, cả hiện trường lặng ngắt.

Trên bảng của Giang Cận Bạch rõ ràng ghi:

“blue.”

“Giang Cận Bạch!” Tôi không nhịn nổi nữa, xông lên đấm hắn hai phát.

“Đây là trò chơi kiểm tra độ ăn ý, không phải kiểm tra kiến thức! Anh phải đứng ở góc độ của chúng tôi mà trả lời chứ!”

Thấy cảnh này, fan CP phát điên luôn.

【Chúc Dư: Nếu anh không hiểu luật chơi, thì tôi hơi hiểu tí về đánh nhau đấy.】

【Ánh mắt muốn đấm người của Chúc tỷ là không thể giấu được.】

【Vừa nãy lúc Chúc tỷ đánh Giang Cận Bạch, hắn không hề tránh, còn khẽ che chắn để cô ấy không bị ngã. Mọi người thử nghĩ mà xem! Hu hu hu ngọt xỉu!】

【Trời ơi tôi lại gặm CP này nữa rồi, đúng là mấy chi tiết nhỏ mới làm người ta phê nhất!】

【”blue” = “because love u everyday” (vì ngày nào cũng yêu em), chứng tỏ Giang Cận Bạch thích Chúc Dư!!】

【Bạn trên kia đã tìm ra chân tướng rồi!】

Nhìn thấy cách fan phân tích, tôi chết sững.

Không phải chứ? Tôi với Giang Cận Bạch đấu đá nhau suốt ngày như vậy, mấy người ship CP có thấy cấn răng không đấy?!

8

Tôi không tài nào hiểu nổi sao Giang Cận Bạch lại viết một đáp án kỳ cục như vậy.

Nhưng nghĩ lại, hình như hắn khá thích từ này thật.

Hồi cấp ba, hắn còn dùng bốn chữ cái đó để đặt tên cho đường phụ trong bài toán hình.

Giang Cận Bạch kém tôi nửa tuổi.

Từ mẫu giáo đến hết lớp 7, nhà hai đứa ở sát nhau.

Hắn học giỏi, cuối tuần còn đi học thêm tiếng Anh.

Đúng chuẩn con nhà người ta.

Thế là ba mẹ tôi cũng lôi tôi đi học thêm tiếng Anh.

Hắn học nhạc cụ.

Ba mẹ tôi không thèm hỏi ý kiến, lập tức đăng ký lớp nhạc cho tôi.

Sau đó, bất kể Giang Cận Bạch tham gia lớp học nào, chưa được bao lâu, tôi cũng sẽ bị đẩy vào chung lớp với hắn.

Ngày nào ba mẹ tôi cũng nhắc đi nhắc lại bên tai rằng “Con nhà người ta” giỏi thế nào.

Hắn cái gì cũng giỏi.

Tôi cái gì cũng lười.

Hắn đúng là cơn ác mộng thời thơ ấu của tôi.

Lên lớp 8, hắn chuyển nhà.

Tôi cuối cùng cũng được giải thoát.

Lần gặp lại là vào học kỳ hai lớp 11.

Giang Cận Bạch chuyển vào lớp tôi.

Ngay ngày đầu tiên, chúng tôi đã kết thù.

Sau tiết thể dục, vừa quay lại lớp, cô bạn cùng bàn Giang Hòa than thở:

“Thèm uống sữa chua An Mộc Hi ghê.”

“Tôi cũng thèm.”

Hai đứa nhìn nhau, lập tức bật dậy đi mua.

Năm phút sau, hai tay trắng trơn, cúi gằm mặt quay về.

Sữa chua bán hết rồi.

Sáng hôm sau…

Vừa bước vào cửa sau lớp học, tôi đã thấy trên bàn mình có một chai sữa chua An Mộc Hi.

“Ai tặng vậy?” Tôi tò mò hỏi Giang Hòa.

“Tân học sinh mới chuyển đến.” Cô ấy vừa uống vừa nói.

Tôi đảo mắt nhìn quanh.

Trên bàn của tất cả bạn cùng lớp đều có một chai sữa chua.

Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, linh cảm này đã trở thành sự thật ngay trong tiết tự học đầu tiên buổi tối.

Tôi và Giang Cận Bạch cạnh tranh chức lớp trưởng.

Cuối cùng tôi thua hắn đúng năm phiếu.

“Hóa ra mua sữa chua cho cả lớp là để lấy phiếu bầu, mua chuộc lòng người hả?”

Giang Cận Bạch ngập ngừng.

“Chuyện đó… không phải… tôi…”

Hắn nhìn tôi với vẻ vô cùng oan ức, nhỏ giọng phản bác.

“Tôi không có.”

“Đừng có giả vờ.”

Tôi quay đầu đi.

“Thật phiền, ghét anh chết đi được.”

Nói riết thành quen, lâu dần hắn cũng chai mặt.

Bình tĩnh đáp lại không chút xấu hổ.

“Lại ghét tôi nữa à? Tiểu ủy viên đáng ghét.”

Sau này, vì mê idol nên tôi dấn thân vào showbiz.

Rồi Giang Cận Bạch cũng nối gót bước vào làng giải trí.

Tôi tức muốn nổ tung.

Cầm điện thoại, đăng ngay một dòng trạng thái lên trang cá nhân:

“Cừu Dolly nhân bản vô tính chỉ sống được có 6 năm!”

9

Cuối cùng cũng hết trò chơi.

Đội bên kia được 2 điểm, chọn tuyến đường du lịch nhàn nhã.

Nhóm tôi 0 điểm, bị ép phải theo lịch trình kiểu “đặc nhiệm hành xác”.

Bên cạnh xe buýt.

Trì Diễm nhấc vali của Thẩm Thư Nguyệt lên, cười hỏi:

“Trong vali em có gì vậy? Nặng thế?”

Nghe đến đây, tôi lập tức giật vali từ tay Trì Diễm, tự mình xách lên nhét vào khoang hành lý.

Sau đó liếc hắn một cái đầy khinh bỉ.

Hắn sững người, tay vẫn giữ nguyên tư thế xách vali, đứng đơ tại chỗ.

“Cái này đâu có nặng?”

Không khí như đông cứng trong một giây.

Giang Cận Bạch kéo tôi ra sau lưng, khẽ gật đầu với Trì Diễm.

“Xin lỗi.”

Nói xong, hắn kéo tôi lên xe buýt.

Bình luận trực tiếp nổ tung.

【Chúc Dư đúng kiểu cô nàng “trâu bò” luôn ấy hahahaha!】

【Không ai thấy hành động Giang Cận Bạch kéo Chúc Dư ra sau lưng rồi nói xin lỗi rất giống dáng vẻ người nhà che chở nhau sao? Như kiểu vợ gây họa bên ngoài, chồng phải đứng ra dọn dẹp ấy. Tôi phê mất!】

【Chúc Dư: Gì mà thực lực, ngay cả cái vali cũng không nhấc lên nổi?】

【Hahaha Chúc tỷ đúng là không có mắt nhìn chuyện xung quanh!】

【Bé con à, em nhìn xem Trì Diễm còn dư sức cầm vali, còn tâm trạng trêu Thư Nguyệt thế kia, có giống người không nhấc nổi vali không?】

Giang Cận Bạch nhíu chặt mày, nhìn tôi, định nói lại thôi.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng:

“Sao cậu ngốc thế hả?”

Tôi chống nạnh, không phục nói:

“Tôi thi đại học điểm cao hơn cậu đó, ai ngốc cơ?”

Giang Cận Bạch che micro, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Cậu không nhận ra Trì Diễm có ý với bạn thân cậu à?”

Tôi giật mình:

“Hả? Thật hay giả vậy?”

“Tôi còn lừa cậu chắc? Tí nữa nhìn kỹ mà xem.”

Vừa dứt lời, Thẩm Thư Nguyệt lên xe buýt, chọn chỗ ngồi ở hàng thứ tư gần cửa sổ.

Ngay sau đó, Trì Diễm rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô ấy.

Hắn giúp Thẩm Thư Nguyệt đưa nước, mở nắp chai, chỉnh micro.

Thẩm Thư Nguyệt than đói, hắn lại lôi đồ ăn vặt trong túi ra chia cho cô ấy.

Tôi chậm tiêu nhận ra, hình như mình thật sự đã phá đám rồi.

Giang Cận Bạch dựa hẳn vào ghế, mắt nửa khép, môi nhếch lên đầy lười biếng:

“Đáng sợ nhất là người vừa ngu vừa siêng năng.”

Tôi lườm hắn:

“Mồm bôi thuốc trừ sâu hả? Liếm một phát tự đầu độc chết mình luôn đi.”

【Cảnh báo: chung thân độc thân.】

【Giang Cận Bạch: Vợ lầm bầm cái gì vậy, không hiểu nhưng thấy đáng yêu quá, muốn hôn.】

【Nếu là thật, tôi ship thì đã sao? Vì nó vốn là thật. Nếu là giả, tôi ship thì đã sao? Đâu có biến thành thật được. Nếu chỉ là diễn, tôi ship thì đã sao? Đóng phim là để tôi ship mà!】

Trên xe buýt hơi chán, tôi đề nghị chơi nối tiếp thành ngữ.

Chơi được vài vòng, cơn buồn ngủ ập đến, tôi dần dần nhắm mắt.

Mơ màng tỉnh dậy, tôi phát hiện đầu mình đang gối lên vai Giang Cận Bạch.

Tôi lập tức tỉnh hẳn, ngồi thẳng dậy, chỉnh lại mái tóc rối bù vì ngủ.

Giang Cận Bạch đưa tay định giúp tôi sửa lại tóc.

Tôi né ra, trừng mắt nhìn hắn.

“Thời gian làm màu hết rồi, anh nghiêm túc chút đi.”

Giang Cận Bạch: “…”