Chương 7 - Ghế Số Một Chỉ Dành Cho Tôi
Tiếng đàn piano du dương vang lên, đó là bài hát mới chưa từng công bố của nó.
“Chị từng là ánh sáng, soi đường em bước đi. Giờ đổi lại là em, làm tấm khiên của chị, chắn gió che sương.”
Giọng Cố Hoài, ấm áp và vững chãi.
Tôi ngồi bên dưới, lặng lẽ nghe nó hát vì tôi, hát bài hát viết riêng cho tôi, mọi tủi hờn và bức xúc đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Tôi biết, từ nay về sau, tôi không còn đơn độc.
Tôi đã có tấm khiên kiên cố nhất trên đời này.
Buổi diễn kết thúc, đã là mười một giờ đêm.
Tôi từ chối xe riêng mà đạo diễn Trần sắp xếp, một mình đi trên lối nhỏ rợp cây bên ngoài sân vận động.
Cố Hoài còn đang ở hậu trường xử lý công việc, tôi bảo nó đừng lo, tôi tự về được.
Tối nay, mọi thứ xảy ra như một giấc mơ hỗn loạn và kỳ lạ.
Điện thoại tôi rung liên tục. Trên mạng xã hội, các chủ đề về #ChịRuộtCủaCốHoài, #ChịTiênKiềuVãn, #TậpĐoànVươngThịCútKhỏiGiangThành đều bùng nổ.
Tài khoản Weibo của tôi, từ chỗ chỉ có vài trăm fan ảo, bỗng chốc tăng vọt lên hàng triệu người theo dõi.
Hộp tin nhắn ngập tràn lời khen ngợi nhiệt tình của fan, cùng với vô số bình luận phẫn nộ mắng chửi nhà họ Vương.
Tôi thấy có người đã đào ra cả đống phốt của Tập đoàn Vương: trốn thuế, nợ lương nhân viên, thi công công trình rút ruột… chuyện nào chuyện nấy đều kinh hoàng.
Lại có người bóc phốt rằng, Giang Lam căn bản không phải vợ chính thức của Tổng giám đốc Vương, mà là tiểu tam leo lên chính thất. Đứa con tên Tiểu Vũ kia, cũng là con ngoài giá thú.
Tốc độ lan truyền trên mạng nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Có thể dự đoán, những ngày tháng huy hoàng của nhà họ Vương, đến đây là chấm hết.
Tôi không có chút thương hại nào.
Nhân quả báo ứng, gieo gì gặt nấy.
Đang suy nghĩ thì một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh tôi.
Cửa kính hạ xuống, gương mặt đẹp trai dù đã tẩy trang vẫn rạng rỡ của Cố Hoài hiện ra.
“Chị, lên xe đi.”
Tôi mở cửa ngồi vào.
Trong xe mở sẵn máy sưởi, Cố Hoài đưa tôi một ly ca cao nóng.
“Mệt không?” – nó hỏi.
“Em mới là người mệt, hát suốt ba tiếng.”
Tôi nhận lấy cốc, hơi ấm truyền từ tay vào tim.
“Em không mệt,”
Nó lắc đầu, ánh mắt lại lộ ra vẻ áy náy, “Chị, chuyện hôm nay…”
“Đều qua rồi.”
Tôi ngắt lời, “Em xử lý rất tốt.”
“Nhưng em vẫn khiến chị chịu ấm ức.”
Nó cúi đầu, trông như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.
“Cố Hoài,”
Tôi nhìn nó, nghiêm túc nói: “Chị không thấy ấm ức. Từ khoảnh khắc em đứng trên sân khấu, nói thay cho chị, chị đã cảm thấy mọi đau khổ trước đó đều xứng đáng.”
“Em trưởng thành rồi, đã biết bảo vệ chị, chị rất vui.”
Viền mắt Cố Hoài lại đỏ hoe, nó hít mũi một cái, gật đầu thật mạnh.
Xe lặng lẽ chạy trên đường về nhà.
Tôi nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, bất chợt nhớ ra một chuyện.
“À, tổng giám đốc Vương kia, thật sự sẽ phá sản sao?”
Cố Hoài hừ lạnh một tiếng: “Muốn chọc ai không chọc, lại chọc vào chị. Ông ta tưởng em chỉ là một ca sĩ sao? Ngây thơ quá.”
“Bên đạo diễn Trần đã liên hệ với cục thuế và cơ quan quản lý, moi ra hết đống nợ cũ của công ty ông ta. Còn truyền thông nữa, đội PR của em sẽ đảm bảo chuyện ‘lẫy lừng’ của ông ta sẽ nằm trên hot search cả tuần.”
“Ông ta không chỉ phá sản, mà nửa đời còn lại, khả năng cao là ở trong tù.”
Giọng Cố Hoài rất bình thản, nhưng tôi nghe ra được trong đó là sự lạnh lùng không khoan nhượng.
Cậu bé cần được bảo vệ năm xưa, nay đã là người đàn ông biết bảo vệ tất cả những gì quý giá.
Tôi cảm thấy an lòng, nhưng vẫn dặn dò: “Làm cho sạch, đừng để lại phiền toái.”
“Yên tâm chị,”
Cố Hoài cười rạng rỡ, “Giới này phức tạp hơn chị nghĩ, cũng coi trọng thực lực hơn chị tưởng.”
“Mà em, bây giờ có thực lực đó rồi.”
Về đến nhà, tôi tắm xong, chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại nhận được tin nhắn từ đạo diễn Trần:
“Cô Kiều, mọi chuyện đã xử lý xong. Tập đoàn Vương Thị đã bị lập án điều tra, cổ phiếu tạm ngừng giao dịch trước phiên mở cửa. Cả nhà bọn họ đã bị cấm xuất cảnh. Cô yên tâm.”
Kèm theo đó là một đường link.
Tôi mở ra, là tin tức nổi bật của Giang Thành:
【Doanh nhân nổi tiếng họ Vương bị tình nghi phạm nhiều tội kinh tế, hiện đã bị bắt giữ】
Ảnh trong bài là cảnh Tổng giám đốc Vương bị còng tay, bị cảnh sát áp giải lên xe.
Tóc tai rối bù, mặt xám như tro, chẳng còn chút kiêu căng nào như ở buổi hòa nhạc.
Góc ảnh còn lờ mờ thấy Giang Lam đang ngồi rũ rượi trên đất, tóc tai rối bù, vừa khóc vừa gào, còn Tiểu Vũ thì đứng ngẩn người bên cạnh, ánh mắt trống rỗng.
Bình luận bên dưới đều là những lời hả hê:
“Thật đã đời! Loại sâu mọt xã hội này đáng vào tù!”
“Cảm ơn Cố Hoài! Cảm ơn chị gái thần tiên Kiều Vãn! Trừ hại cho dân!”
“Nghe nói con trai họ ở trường cũng là một tên đầu gấu, giờ thì không ai bị bắt nạt nữa rồi.”
Tôi tắt điện thoại, trong lòng không gợn sóng.
Đây không phải kết cục tôi mong, nhưng là kết cục mà họ xứng đáng nhận.
Thế giới này đôi khi rất đơn giản, gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Mở cửa ra, Cố Hoài tay xách đầy đồ ăn sáng đứng ở cửa.
“Chị ơi, em mua bánh bao chiên mà chị thích nhất nè.”
Nó như mọi ngày, chen vào nhà, bày đồ ăn sáng lên bàn.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, phủ lên người nó một tầng ánh sáng vàng dịu.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ăn sáng, như vô số buổi sáng từng có.
Nó kể cho tôi nghe về kế hoạch công việc sắp tới, ý tưởng cho album mới, cả mấy chuyện cười trong giới.
Tôi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.