Chương 3 - Gặp Quỷ Ngày Tết
Cháu là người duy nhất trong làng ta đỗ đại học,
trước đây cháu sống có đạo nghĩa, chúng ta không nỡ khuyên gì.
Nhưng bây giờ cháu lại để một gã đàn ông trèo lên đầu mình ngồi,
vậy thì không thể không nói nữa.
Cháu muốn gia đình hòa thuận thì khi cần dùng nắm đấm, vẫn phải dùng nắm đấm.”
Các họ hàng khác cũng ào ào khuyên răn,
cách dạy dỗ chồng mà họ đưa ra, cái nào cũng mạnh tay hơn cái trước.
Tôi biết họ đều thật lòng muốn tốt cho tôi,
trong lòng lại càng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Quả nhiên, “phụ nữ cả đời này không thể rời xa quê hương.”
Ở thành phố lớn,
không có nhiều người quan tâm đến tôi và thật lòng lo lắng cho tôi như thế này.
Hơn nữa, đất nền nhà tổ của tôi vẫn còn đây,
sau này già rồi, không muốn ở thành phố nữa,
tôi sẽ về quê hưởng thụ tuổi già.
Đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ có một cô con gái khỏe mạnh, tài giỏi, làm rạng danh tổ tiên.
Tất cả mọi thứ đều sẽ giao lại cho con gái lo liệu,
còn tôi chỉ việc tận hưởng cuộc sống.
Nửa đêm,
cuối cùng họ hàng cũng về hết,
tôi đã uống say khướt,
được mẹ dìu vào phòng ngủ.
Bố tôi, với cái lưng còng,
một mình dọn dẹp đống hỗn độn do cả nhà để lại.
Mẹ tôi thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ xúc động,
bà bước tới xoa bóp lưng cho bố tôi, dịu dàng nói:
“Vất vả cho ông rồi.”
Bố tôi nghe vậy, lập tức đứng thẳng lưng lên,
cười ngọt ngào với bà:
“Bao nhiêu năm qua cũng đã chịu đựng rồi,
thêm lần này cũng không sao.
Bà mau đi nghỉ ngơi đi,
đừng ở đây làm gì, Tết nhất rồi,
phụ nữ đâu cần phải làm mấy việc này.”
“Bà hôm nay cũng uống nhiều rồi,
tôi dọn xong sẽ mang nước nóng vào cho bà.
Tiếp đãi ba thím sáu dì, bà cũng mệt rồi.”
Bố tôi được gọi là người đàn ông tốt không phải không có lý do,
ông luôn biết yêu thương phụ nữ trong nhà.
Trước đây, ông vừa đi làm thợ hồ kiếm tiền,
vừa lo toan nhà cửa,
vừa nuôi nấng tôi trưởng thành.
Dù có khó khăn đến mức nào,
ông cũng chưa bao giờ tiếc tiền với mẹ tôi.
Người ta hỏi ông lý do,
ông chỉ xấu hổ cười đáp:
“Vợ mình là chủ gia đình, ra ngoài còn phải giữ thể diện.
Nếu ăn mặc không đẹp, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo sao?”
Tôi lớn lên trong một gia đình như thế,
tự nhiên cũng mong muốn một tình yêu giống như của bố mẹ tôi.
Nhưng nhìn vào hiện thực xã hội, tôi càng cảm thấy ngán ngẩm.
Tình yêu của thế hệ trước thật thuần khiết và vô tư,
còn bây giờ, con người quá mức tính toán.
Giống như tôi, một lòng chung thủy với Lý Phán Muội,
bao năm chưa từng ngoại tình,
vậy mà anh ta ngay cả nghỉ việc ở nhà chăm con cũng không chịu.
Tết nhất đến nơi mà còn bày trò bỏ nhà ra đi.
Để tôi xem thử xem,
giữa cái rét âm 10 độ C,
trên con đường núi tối đen không ánh sáng này,
anh ta có thể đi được bao xa.
5
Quả nhiên, nửa đêm Lý Phán Muội lặng lẽ quay về.
Anh ta không dám làm kinh động đến bố mẹ tôi, sợ lại bị đuổi ra ngoài lần nữa,
nên chỉ có thể co ro ngủ cả đêm trong chuồng bò nhà tôi.
Đến sáng hôm sau, cả người anh ta lấm lem, uể oải,
trên mặt còn có thêm vài vết thương mới.
Một phần là do trượt chân ngã khi đi trong tuyết,
phần còn lại là vì… tôi nghe nói anh ta lại giở trò xấu.
Nửa đêm, anh ta đi xin ở nhờ nhà Quang Tổ ở đầu làng.
Quang Tổ nể mặt tôi nên mới cho anh ta vào ngủ,
vậy mà nửa đêm anh ta lại dám giở trò với Quang Tổ,
cố tình động chạm, ve vãn.
Kết quả là bị chồng của Quang Tổ phát hiện,
hai người đàn ông lao vào đánh nhau,
mà đương nhiên Quang Tổ vẫn đứng về phía chồng mình.
Chẳng mấy chốc, Lý Phán Muội lại bị đá ra khỏi cửa.
Sáng sớm, khi tôi nhìn thấy anh ta ở sân nhà,
khuôn mặt anh ta có chút bẽn lẽn và xấu hổ.
Tôi không nhịn được mà mỉa mai:
“Chẳng phải anh vừa nói ‘Đừng khinh thường kẻ nghèo’ sao? Sao rồi, giờ mới nhận ra bản thân cũng chỉ là một lão già hết thời à?”
Lý Phán Muội cúi mặt, không đáp.
Bố tôi vẫn không thèm nhìn anh ta với ánh mắt tốt đẹp,
khi dội nước rửa mặt còn cố tình hắt lên người anh ta.
“Người gì mà bốc mùi y như đống phân bò ấy, thật khó ngửi.”
Khuôn mặt của Lý Phán Muội co giật mấy lần,
nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng, không phản kháng.
Tuy nhiên, tôi để ý thấy hai bàn tay siết chặt bên người anh ta.
Anh ta vẫn chưa hoàn toàn phục tùng.
Cuối cùng, mẹ tôi đứng ra hòa giải.
Dù sao bà vẫn là chủ gia đình,
một lời của bà có thể quyết định tất cả.
Bà nhíu mày, nhìn Lý Phán Muội với vẻ mặt khinh thường,
nhưng vẫn giữ chút thể diện cho anh ta.
“Làm gì mà lôi thôi thế, đi thay quần áo rồi vào bếp phụ giúp chuẩn bị bữa sáng đi.”
Lời mẹ đã nói, tôi và bố cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Trong bữa ăn sáng,
mẹ tôi nghiêm túc nói với tôi:
“Vi Vũ à, thành tựu lớn nhất trong đời của mẹ,
chính là nuôi dạy được một đứa con gái vừa hiếu thảo vừa tài giỏi như con.
Có con bên cạnh, mẹ luôn có thể ngẩng cao đầu trong vùng này.
Con chưa bao giờ làm mẹ thất vọng, chỉ là…”
Bà bỏ lửng câu nói,
để lại một khoảng lặng đầy nặng nề.
Tôi biết mẹ đang nghĩ gì.
Gia đình tôi hiện tại không được hạnh phúc,
khiến bà thất vọng.
Tôi chỉ có thể cúi đầu ăn cơm,
cố gắng kiềm chế nước mắt không rơi xuống.
Tôi từng đọc một bài viết trên mạng,
một người phụ nữ viết rằng:
“Nỗi sợ hãi lớn nhất của phụ nữ Đông Á,
chính là ánh mắt của mẹ mình.”
Bây giờ, khi đối diện với ánh mắt của mẹ,
tôi hiểu sâu sắc điều đó.
Ăn xong bữa sáng trong sự căng thẳng,
tôi vội vàng tìm cớ đi chúc Tết,
dắt theo Lý Phán Muội ra ngoài.
Vừa bước ra cửa,
tôi vẫn nghe thấy mẹ nghiêm túc trách bố:
“Ông xem ông đi, Tết nhất mà cũng chấp nhặt với một thằng đàn ông làm gì.
Đàn ông nào chẳng phải từ từ dạy dỗ.
Ông làm ầm lên như vậy, khiến cả nhà mất vui.”
Bố tôi vẫn ấm ức:
“Tôi chỉ là thương con gái tôi thôi!
Vi Vũ là đứa con duy nhất của chúng ta,
sao có thể để cái thằng nhãi đó làm tổn thương nó được?”
Mẹ tôi thở dài:
“Ôi dào, cái chuyện này đâu cần nói ra miệng.
Cứ làm trước rồi tính sau.
Chờ khi có con rồi,
bảo Vi Vũ đến chỗ nó làm việc xin nghỉ cho nó,
lúc đó, nó cũng chỉ có thể về nhà làm nội trợ thôi.
Đàn ông các ông đúng là tầm nhìn hạn hẹp, không có chút mưu lược gì cả…”
6
Tôi dẫn Lý Phán Muội đến nhà dì cả. Vì chuyện xảy ra tối qua, cả nhà dì đều nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu. Lý Phán Muội cũng không dám hé răng, chỉ ngồi im lặng một góc, thỉnh thoảng lại nghịch điện thoại.
Tôi biết anh ta đang nhắn tin cho bố mẹ chồng. Nhưng anh ta không thể nhận được hồi âm. Anh ta tưởng rằng điện thoại của bố mẹ mình hết tiền, thế là còn dùng chút tiền cuối cùng trong tài khoản để nạp cho họ. Đáng tiếc, anh ta không biết rằng, từ lần trước khi anh ta làm ầm lên đòi về nhà ăn Tết, bố mẹ chồng tôi đã chặn số của anh ta để thể hiện lập trường. Không có sự cho phép của tôi, bố mẹ chồng sẽ không dám thả anh ta ra.
Dù sao thì những năm qua, tôi cũng đã đưa rất nhiều tiền cho họ. Ngay cả đám cưới của em gái chồng, tôi cũng là người bỏ tiền và lo liệu. Lý Phán Muội đã nhận ân huệ của tôi, tức là anh ta định sẵn phải sống thấp hơn tôi một bậc. Anh ta bị gia đình tôi mua đứt từ lâu rồi, chỉ là anh ta vẫn không tự nhận thức được vị trí của mình, vẫn chưa học được cách làm một người đàn ông biết điều. Sau đợt này, tôi nhất định phải dạy dỗ anh ta lại từ đầu.
Nhưng hiện tại, tôi không tiện ra tay, dù sao cũng đang đi chúc Tết. Tôi coi như không nhìn thấy anh ta, tập trung sự chú ý vào cậu thanh niên mà chị họ tôi đưa về.
Chị họ tôi lớn hơn tôi ba tuổi, hồi trước chưa học xong đã ra thành phố làm công nhân. Sau này, dì và dượng góp tiền, cùng với tiền lương của con trai họ, mua cho chị tôi một căn hộ ở thị trấn. Từ đó, chị họ tôi có chỗ ổn định, kết hôn với con trai của một ông chủ tiệm tạp hóa. Trong mắt mọi người, chị ấy đã là người thành đạt.
Dù sao thì con trai ông chủ tiệm tạp hóa cũng không thể kế thừa cái tiệm đó, tài sản cuối cùng cũng thuộc về chị họ tôi. Quả nhiên, chị họ tôi cuối cùng cũng đợi được ngày bố mẹ chồng qua đời, sau bao năm, chị ấy đã kịp tẩu tán hết tài sản của hai ông bà già đó. Chị ấy chỉ đưa cho chồng một khoản tiền bồi thường ly hôn vỏn vẹn hai vạn tệ rồi thẳng tay đuổi hắn ta ra khỏi nhà. Sau đó, chị tìm một sinh viên đại học để yêu đương, năm nay đưa cậu ta về quê ra mắt, dự định đầu xuân sẽ tổ chức đám cưới.
Cậu sinh viên kia trông trắng trẻo, cao ráo, lại còn có vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Đến nhà dì cả, cậu ta lập tức chủ động xắn tay áo phụ giúp, không hề có kiểu cách của một thiếu gia nhà giàu. Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi ngưỡng mộ chị họ. Nếu tôi cũng có thể cưới được một chàng trai hai mươi tuổi như vậy thì thật sướng biết bao.
Chị họ tôi thấy ánh mắt tôi sáng rực lên, lập tức cười khoái chí khoe khoang: “Sướng không? Thật ra cũng chẳng có gì to tát đâu. Nhưng mà tên này ra giá tận mười tám vạn đấy, đúng là bán con trai mà. Cũng may là chị thích thật, chứ không thì cái giá đó đủ để chị đi rước hẳn một ngôi sao rồi.”
Tôi nghe mà kinh ngạc không nói nên lời. Hồi đó, nhà Lý Phán Muội chỉ đòi tám vạn mà đã làm nhà tôi khốn đốn. Vậy mà cái cậu nhóc thư sinh này lại dám đòi tận mười tám vạn. Nhưng nghĩ lại thì chị họ bây giờ đã có tiền, cũng có đủ khả năng chi ra số tiền ấy.
Tôi không nói gì nữa. Dù tôi có ghen tị với chị họ thế nào đi nữa, thì tiền của tôi cũng là do chính tôi vất vả kiếm được. Tôi không thể trở thành một người thành đạt như chị ấy, nhưng ít nhất tôi là một người phụ nữ lương thiện, ai gặp cũng khen tôi là một người vợ tốt, đáng tin cậy.