Chương 3 - Gặp Nhau Sau Ba Năm Yêu Xa
4
Tôi chết sững, theo phản xạ muốn lao về phía trước.
Nhưng khi tôi vừa len ra được phía trước thì Tự Văn đã được đồng đội đỡ dậy, có thêm vài bạn học khác giúp đỡ, dìu nó đi về một hướng khác.
Người đông quá, không biết ai chen vào làm tôi suýt ngã, phải loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng em mình đâu.
Tôi đành gọi điện cho nó.
Chuông reo hơn mười giây mới có người bắt máy. Đầu dây bên kia là tiếng Tự Văn rít lên đau đớn: “Chị hả?”
“Em đi đâu rồi? Có bị nặng không?”
“Không sao, chỉ bị trật mắt cá thôi. Bạn em đang đưa em đến phòng y tế trường, chắc chỉ cần bôi thuốc rồi nghỉ ngơi là được.” – Tự Văn đáp – “Chị còn muốn xem tiếp không? Xem thì nhớ giúp em coi luôn tỷ số cuối trận nhé.”
「……」
Đến nước này rồi mà vẫn còn lo đến tỉ số.
Trận đấu vẫn tiếp tục, chỉ là sau khi khoa Tài chính thay người dự bị vào thay Triệu Tự Văn, lối chơi không còn ăn ý như trước, điểm số bắt đầu bị bỏ xa dần.
Hạ Lâm thật sự quá nổi bật.
Các động tác chuyền bóng, dẫn bóng và ném rổ đều dứt khoát, gọn gàng, trông cực kỳ đẹp mắt.
Lại thêm một cú úp rổ, nam sinh phía trước tôi bật ra một tiếng: “Thằng Hạ Lâm này chơi cũng màu mè thật đấy, sao? Crush của nó tới xem bóng hả?”
Có người bên cạnh hùa theo: “Không biết còn tưởng đây là trận biểu diễn nữa cơ.”
「……」
Sau khi Triệu Tự Văn rời sân, lợi thế của đội giảm đi khá nhiều, cuối cùng thua vài điểm.
Cả sân vang lên tiếng reo hò.
Có người đơn giản chỉ đến xem trận đấu, đội nào thắng thì cũng đều cổ vũ hết mình.
Tôi thấy Hạ Lâm – người đang thu hút không ít ánh mắt – sau khi giành chiến thắng liền theo phản xạ nhìn về phía khán đài. Lúc này, đã có người chuẩn bị mang nước ra cho anh.
Trên sân vốn không thiếu nước.
Bên đội anh có cả một thùng nước khoáng để sẵn.
Nhiều cầu thủ hai bên đã cầm nước lên uống, nhưng Hạ Lâm thì lại đi thẳng về phía khán đài.
Người xem phía trước có chút xôn xao, ngay cả đồng đội cũng gọi với theo hỏi anh đi đâu.
Hạ Lâm chắc là có trả lời, nhưng tôi đứng xa quá, hoàn toàn không nghe được.
Lúc đó, cô gái mặc váy trắng bước nhanh về phía trước hai bước, đưa chai nước trên tay cho Hạ Lâm.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng xung quanh đã bắt đầu vang lên những tiếng trêu chọc hóng chuyện.
Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, lại rõ ràng là quen biết – đúng kiểu cảnh ai nhìn cũng thấy thích mắt.
Hạ Lâm dường như nói gì đó, chỉ tay về phía trước. Sau đó cô gái tên Khúc Doanh kia cũng quay đầu nhìn về phía đám đông.
Ánh mắt cô ấy có phần bối rối, như đang tìm kiếm gì đó.
Còn Hạ Lâm đã bước qua cô ấy, tiếp tục tiến về phía trước.
Không thể phủ nhận, anh ấy thật sự rất nổi bật.
Không ít ánh mắt dõi theo từng bước đi của anh, còn tôi – sau khi rời thời sinh viên, lại lần nữa cảm nhận được ánh nhìn này.
Khác hẳn với cảm giác trong những buổi họp ở công ty.
Hạ Lâm đã đứng trước mặt tôi, kéo theo không ít ánh mắt đổ dồn về phía này.
So với sinh viên xung quanh, phong cách ăn mặc của tôi rõ ràng hơi khác biệt.
“Chị ơi, nước của em đâu?” – Anh nhìn tôi chằm chằm, trán và cổ đều lấm tấm mồ hôi.
Chàng sinh viên đại học vừa rồi còn nổi bần bật trên sân bóng, giờ lại bỏ qua đám đông, tới gặp bạn gái yêu qua mạng lần đầu, chỉ để… xin chai nước.
4
“Xin lỗi,” – tôi hơi chột dạ – “Chai nước chị chuẩn bị cho em… bị người khác uống mất rồi.”
Thằng em trời đánh Triệu Tự Văn, không cho tôi cơ hội ngăn cản gì cả.
“Nhưng không phải trên tay chị vẫn còn một chai sao?” – Ánh mắt Hạ Lâm nhìn từ mặt tôi xuống chai nước trên tay.
Tôi nghe vậy thì cúi đầu nhìn chai nước trong tay, ngẩn ra: “Nhưng chị uống rồi mà…”
Ra khỏi siêu thị em đã uống một ngụm. Nước vừa lấy từ tủ lạnh ra, ai mà nhịn nổi chứ?
Chai nước này nhìn qua cũng biết là đã khui.
Hạ Lâm cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút rũ xuống như quạt, sống mũi cao, cả gương mặt thoáng hiện nét u sầu mơ hồ.
“Vậy… em không được uống à?” – Giọng anh dịu đi một chút, mang theo cảm giác như đang làm nũng.
Tim tôi đập “thình thịch” mấy nhịp.
“Nếu em không ngại thì…”
Chưa nói xong, chai nước trong tay tôi đã bị anh lấy mất, mở nắp, không chút do dự uống luôn.
Anh hơi ngẩng đầu, uống từng ngụm, nước chảy qua cổ họng, yết hầu theo đó cũng chuyển động lên xuống.
Mồ hôi sau khi vận động vẫn chưa khô, men theo thái dương chảy xuống.
Có chút… gợi cảm.
Hạ Lâm uống một hơi hết nửa chai, rồi mới nhìn tôi lần nữa: “Đi thôi, chị?”
“Em không cần quay lại với đội à?”
“Không cần.”
Tôi liếc nhìn về phía sân bóng, các đồng đội của Hạ Lâm dường như vẫn đang ngóng anh quay lại, ánh mắt nhìn qua đầy vẻ hóng chuyện.
Hạ Lâm nắm lấy cổ tay tôi kéo đi, đến khi đi được một đoạn rồi anh mới dừng lại:
“Chị ơi, em vào phòng thay đồ một lát, chị chờ em trong phòng học trống phía trước được không?”
Anh vừa đánh xong một trận, người đầy mồ hôi, tôi tất nhiên không có ý kiến.
Trong lúc chờ, em trai tôi gửi tin nhắn đến:
【Chị ơi, bạn em nói vừa rồi bạn gái của Hạ Lâm cũng đến xem bóng, thật không? Chị có thấy không? Có xinh không?】
……
【Xinh.】