Chương 5 - Gặp Lại Trong Đêm Tiệc
9
Lúc mới bắt đầu, ai cũng nghĩ tôi chẳng qua chỉ là một phút hứng thú thoáng qua của Chu Kinh Chiêu.
Năm đó, thậm chí còn có người mở cược, cá xem tôi có thể ở cạnh anh được bao lâu.
Người dám đặt nhiều nhất cũng chỉ mạnh tay tới… ba tháng.
Tôi lén tham gia, mạnh bạo lắm cũng chỉ dám cược bốn tháng.
Khi bị Chu Kinh Chiêu phát hiện, anh chỉ ngậm điếu thuốc cười nhạt:
“Tiền đủ không? Hay là tôi cho em thêm ít, đặt mạnh tay chút?”
Tôi ưỡn lưng, theo phản xạ lắc đầu xua tay:
“Thôi đi… tôi sợ tiêu hết tiền của anh mất.”
Chu Kinh Chiêu cười đến rung cả lồng ngực. Tôi cũng chẳng hiểu có gì đáng cười đến vậy.
Cười xong, anh kẹp lấy má tôi bằng hai ngón tay:
“Sợ gì chứ? Tôi để em thắng.”
Cuối cùng, ván cược đó… tôi thật sự thắng lớn.
Chu Kinh Chiêu là kiểu người không chịu ngồi yên.
Chốn phồn hoa đô thị, quán bar, hội sở — hễ rảnh là lại xuất hiện.
Nhưng anh không hẳn là thích chè chén hay náo nhiệt, chỉ là tìm một nơi có thể yên lặng ngồi một góc.
Lúc đầu anh cũng từng đưa tôi đi vài lần, thấy tôi không thích thì không ép.
Có một khoảng thời gian, anh thường đi chơi một mình vào ban đêm, còn tôi thì ở lại biệt thự, làm việc của mình.
Cô bạn cùng phòng duy nhất biết chuyện từng khuyên tôi như đang cứu người sắp chết đuối:
“Cậu ngốc à? Không đi theo à?
Mấy chỗ đó đầy cạm bẫy, cậu không sợ Chu Kinh Chiêu bị con nào cướp mất hả?
Phải đi theo tuyên bố chủ quyền chứ!”
Chủ quyền? Làm gì có thứ gọi là chủ quyền. Tôi không nói gì, chỉ cười cười.
Rất, rất lâu sau đó, tôi gần như chưa từng yêu cầu gì từ Chu Kinh Chiêu.
Ngay cả hồi đáp tình cảm… cũng không cần.
Chỉ là đôi khi, trong những khoảnh khắc bốc đồng, tôi muốn anh thuộc về riêng mình.
Không hiểu từ bao giờ, anh cũng dần bớt ra ngoài đêm khuya, làm xong việc thì lái xe về nhà.
Chu Kinh Chiêu rất kén ăn.
Lúc có hứng, anh sẽ tự tay nấu vài món mình thích, sau này cũng bắt đầu nấu cả mấy món tôi thích ăn.
Khi gọi điện cho ông nội, anh không hề né tránh tôi, thậm chí còn đùa:
“Con để cháu dâu chào ông nhé?”
Ông ấy trả lời thế nào, tôi không biết.
Tôi chưa từng thực sự “chào ông”.
Nhưng kiểu câu như vậy, dù là thật hay đùa, anh cũng từng nói không ít lần.
Vì tôi ném gạt tàn trúng một thiếu gia, anh bị ông cụ đánh gãy một bên chân.
Tôi đỏ mắt giúp anh bôi thuốc, anh thì vừa nhăn mặt vừa trêu:
“Hồi nhỏ thầy bói bảo anh sau này cưới được vợ hiền, ai ngờ lớn lên lại cưới phải cái… vòi nước như em.
Hôm nào gặp lại thầy, nhất định đòi lại nửa tiền coi bói.”
Lúc ấy tôi đang nghiên cứu phát triển game hướng nữ, chiếm dụng cả phòng làm việc của anh.
Chu Kinh Chiêu đành ngồi tạm ghế sofa bên cạnh làm việc.
Tôi bận quá thì tiện tay vứt cho anh tài liệu, nhờ tìm giúp vài thứ.
Anh chậc một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó gõ bàn phím.
Vốn là kiểu người lười, nhưng lại nhẫn nại một cách kỳ lạ.
Khi đó chưa có AI tiện lợi như bây giờ.
Tư liệu chỉ có thể tìm từ CNKI, Baidu, hoặc mấy diễn đàn chuyên ngành.
Anh không thiếu người làm, có thể sai bất kỳ ai.
Nhưng tất cả tài liệu tôi cần, anh đều tự tay lọc tìm từng chút một.
Lúc đó, chẳng ai coi trọng bản kế hoạch game của chúng tôi — nhất là khi toàn bộ nhóm phát triển đều là nữ.
Đúng lúc Chu Kinh Chiêu đang nghỉ ngơi sau thời gian dốc sức vào Kinh Nguyên, một bữa ăn xã giao đơn giản, anh ra hiệu cho tôi đưa danh thiếp.
Tôi mới biết — người ngồi đối diện là nhà đầu tư top đầu trong nước.
Sau đó, tôi cũng thỉnh thoảng theo anh ra ngoài gặp đối tác, gặp phần lớn là bạn bè thân thiết của anh.
Cho đến một lần, anh cúi xuống tìm thuốc, lại móc ra được một viên kẹo.
Một đám bạn cười ồ:
“Đàn ông mà cũng ăn kẹo à? Tụi tao chưa bao giờ thấy mày hảo ngọt nha.”
Chu Kinh Chiêu chỉ cười lười biếng, không giải thích, nhét viên kẹo lại vào túi áo.
Tôi bị hạ đường huyết tái phát nhiều lần, nhưng tôi không hề biết — Chu Kinh Chiêu vẫn luôn mang kẹo theo người.
Những ký ức sau này, không còn khoảng thời gian nào như thế nữa.
Khi tôi nhận ra tình yêu không có điểm dừng sẽ chỉ đẩy người ta vào hố sâu diệt vong,
tôi đã lần đầu tiên cứng rắn nói ra hai từ:
“Chia tay.”
Dù anh chẳng hề bận tâm, nhưng tôi vẫn long trọng hoàn thành “nghi thức” này.
Tôi tham gia một đoàn du lịch đến tận Tanzania — đi bộ giữa vùng đất xa lạ, xem động vật di cư, xem người Maasai nhảy múa.
Tôi mong rằng sự hoang dã và bao la nguyên sơ nơi đó sẽ giúp tôi thực hiện một cuộc tự cứu đầy màu mè và giả tạo.
Nhưng tất cả đều sụp đổ trong khoảnh khắc Chu Kinh Chiêu xuất hiện.
Giữa thảo nguyên mênh mông, tôi kiêu hãnh hỏi anh:
“Là anh nhớ tôi… nên mới đến tìm đúng không?”
Chu Kinh Chiêu khẽ cười. Lần đầu tiên, anh thừa nhận thứ tình cảm mỏng manh ấy:
“Phải.”
Khi đó, tôi còn quá trẻ, quá tự tin.
Không ai nói với tôi rằng — bộ bài đã tráo một lần, mà vẫn rút lại được lá cũ… mới thật sự là nguy hiểm nhất.
Cho đến khi tôi đứng giữa hòn đảo hoang không một bóng người,
bản thân càng lúc càng mỏng mảnh, nằm trọn vẹn trong đêm đen như tảng đá mài dao.
Cũng chính lúc ấy, tôi mới hiểu: Nếu tiếp tục yêu nữa… sẽ chỉ còn lại máu và xương.
10
Mỹ Vũ Công Nghệ — chính là bản kế hoạch cũ kỹ năm đó.
Suốt những năm qua dù trồi lên lặn xuống, nhưng nó chưa từng tắt lửa.
Năm ấy, nhà đầu tư thật ra là nể mặt Chu Kinh Chiêu mới chịu mời chúng tôi đến nói chuyện.
Nhưng thực tế luôn phức tạp.
Thương trường trọng lợi nhuận, yêu cầu của họ quá khắt khe.
Một câu “hy vọng có cơ hội hợp tác sau này” là dấu chấm hết cho buổi gặp.
Khi đó, Chu Kinh Chiêu thậm chí còn định rót vốn bằng danh nghĩa của Kinh Nguyên.
Nhưng tôi lại cố chấp không chịu nhận, như thể giữ được một chút kiêu hãnh cuối cùng.
May mà sau cùng, tôi vẫn từng bước đi ra được đến hôm nay.
Chỉ là, vòng gọi vốn thứ hai hiện tại — tôi vẫn phải tự tìm đường đi tiếp.
Sáng hôm sau, vừa đến công ty, tôi nhận được một bản ý định thư đầu tư mà tối qua chưa kịp xử lý.
Khoản đầu tư là năm mươi triệu — đúng bằng con số trong tấm thẻ năm đó Chu Kinh Chiêu từng đưa tôi.
Chỉ là năm ấy, tôi ngạo mạn đến mức không nhận một xu, ngay cả căn nhà đó cũng chưa từng bước vào.
Khi đó tôi nghĩ, rời đi một cách dứt khoát, có khí phách…
Sẽ khiến mình trở nên đặc biệt trong lòng Chu Kinh Chiêu, để anh ấy khắc ghi mãi không quên.
Nhưng giờ nghĩ lại… Không lấy tiền, đúng là… ngu hết phần thiên hạ.
Trợ lý Trần bước vào văn phòng, hỏi tôi:
“Không có bất kỳ điều kiện ràng buộc nào. Chu tổng cũng không can thiệp gì về sau.
Cô Ninh, có cân nhắc hợp tác không?”
Tôi chẳng hề do dự. Muốn chứ — sao lại không muốn?
Dù đó là vì áy náy hay hối lỗi, tôi không còn bận tâm nữa.
Ngay trước mặt Trợ lý Trần, tôi dứt khoát ký tên vào văn bản.
Trợ lý Trần vừa rời đi, Kỷ Cảnh Nhiên đã tới.
Thấy cậu, tôi mới nhớ ra chuyện hôm qua còn dang dở.
Nhưng khi ánh mắt tôi lướt qua bộ đồ đua xe trên người cậu, tôi lại mím môi, không nói gì.
Cậu cứ vòng vo mãi, ấp úng đủ kiểu, cuối cùng lôi ra một chiếc thẻ, đặt lên bàn.
Tôi ngẩn ra:
“Gì đây?”
Cậu lập tức xua tay, đứng thẳng người, vội vã giải thích:
“Chị đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu.
Chỉ là em thấy game của chị hay, em cũng muốn đầu tư một chút… em muốn… kiếm tiền!”
“Tiền đâu mà đầu tư?”
Nhà họ Kỷ giàu thật, nhưng với thân phận con trai độc nhất của gia đình, tiền trong tay Cảnh Nhiên thật sự chẳng đáng là bao — nhiều lắm chỉ vài ba triệu, đủ để không chết đói.
Kỷ gia từng phong tỏa gần như toàn bộ tài sản của cậu, mục đích là ép cậu từ bỏ đua xe.
“Chị đừng hỏi nữa. Dù sao chị cứ cầm đi.”
Cậu nhét mạnh thẻ vào tay tôi: “Em mà đoạt chức vô địch thì cũng có tiền thưởng, lúc đó em đầu tư hết cho chị!”
Nói xong, cậu còn vội đi tập luyện, chẳng kịp chờ phản hồi.
Tôi dò hỏi khắp nơi mới biết — Kỷ Cảnh Nhiên đã bán đi hai chiếc xe đua yêu thích nhất của mình, đổi lấy hai mươi triệu rồi nạp vào thẻ.
Giờ đây, chiếc thẻ ấy nằm trong tay tôi, như muốn thiêu cháy lòng bàn tay.