Chương 5 - Gặp Lại Tình Đầu Tại Bệnh Viện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong đầu lập tức hiện lên biểu cảm nhíu mày của cậu ấy, tay tôi khựng lại, chữ viết theo phản xạ trở nên nắn nót ngay tức thì.

Không trách được, năm lớp 12 bị Tần Gia Du kiểm soát nhiều quá, đến mức tôi hình thành phản xạ có điều kiện rồi.

“Tần Gia Du: ‘Hạ Quang Hi, đầu óc cậu đừng có nghĩ tới việc giải cho ra hai câu hỏi cuối của đề toán hay tổ hợp lý nữa, dành thời gian ấy viết chữ cho đàng hoàng đi, biết đâu còn được cộng điểm.’”

Nghe mà xem, cái miệng đẹp thế mà lại nói ra được mấy lời cay nghiệt vậy đấy!

Nhưng tôi cũng có ưu điểm là biết nghe lời.

Tuy khó chịu thì vẫn khó chịu, nhưng đến lúc thi mà gặp câu không biết, tôi bỏ qua còn nhanh hơn ai hết.

Tôi cũng không rõ chữ viết gọn gàng có giúp tôi được cộng điểm hay không, nhưng thời gian tiết kiệm được giúp tôi kịp kiểm tra lại mấy câu sai trong kỳ thi đại học.

Điều đó khiến thành tích thi đại học của tôi vượt xa mong đợi, từ một học sinh trung bình không nổi bật, tôi đã đỗ vào một trường đại học y danh tiếng toàn quốc.

Vì vậy dù đã từng khó xử đến mức ấy, tôi cũng không vì yêu hóa hận, càng không thật sự ghét bỏ Tần Gia Du.

Nói một cách công bằng thì, sự tiến bộ trong thành tích của tôi, công lao của Tần Gia Du còn lớn hơn cả thầy cô từng môn.

Ngoài việc không thích tôi, Tần Gia Du thật sự không có điểm nào để chê trách.

Con người không thể tham lam đến mức, cái gì cũng muốn, vừa muốn thế này lại muốn thêm thế kia.

Nghĩ vậy, tôi đưa đơn thuốc cho cậu ấy, còn tốt bụng dặn thêm vài câu: “Tập gym là thói quen sinh hoạt tốt, nhưng cũng đừng nóng vội muốn có kết quả.”

“Ý gì?” Tần Gia Du nheo mắt.

Cứ phải để tôi nói thẳng sao?

“Mấy thứ như bột đạm, nên ăn ít lại.” Tôi nghiêm túc khuyên nhủ.

“Tôi không có ăn!” Tần Gia Du phản ứng như mèo bị giẫm trúng đuôi, cố gắng thanh minh trong sạch.

Tôi quang minh chính đại liếc nhìn ngực của Tần Gia Du. Với dấu vết tập luyện rõ ràng thế kia mà muốn qua mắt tôi á?

“Được được được, cậu không có ăn, dáng người này là trời sinh, không hề có vết tích luyện tập gì cả.” Tôi dùng lời dỗ dành cậu ấy.

Tần Gia Du bỗng không còn cáu nữa, giọng điệu có chút hoài niệm: “Hạ Quang Hi, cậu vẫn giống như trước kia, chẳng thay đổi chút nào.”

Cậu ấy khẽ mỉm cười, chói đến mức khiến tôi suýt mở không nổi mắt.

Tôi ôm ngực, hay là hôm nào đi khoa tim mạch khám một chuyến nhỉ?

Tần Gia Du tâm trạng bỗng tốt hẳn lên, bình tĩnh đính chính: “Tôi có tập thể hình, nhưng không có dùng bột đạm.”

Tôi nhìn cậu ấy một cách kỳ quái.

Tập gym đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ, Tần Gia Du lại cứ như ngượng ngùng thế.

“Ồ ồ ——” Tôi gật đầu đồng ý, tiếp tục dặn dò y tế: “Nói chung là sinh hoạt điều độ, vận động hợp lý, nhớ đừng hay nổi nóng, dễ mọc hạch đấy.

Có cảm xúc gì cũng đừng dồn nén trong lòng, ngoài chuyện sinh tử ra thì chẳng có chuyện gì quá to tát, cái gì cũng nên nhìn thoáng một chút.”

Tần Gia Du liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Vậy chắc cơ thể cậu rất khỏe mạnh.”

Tôi nhận lời như thể được khen: “Tất nhiên rồi, có câu nói rất hay: Thay vì nội hao tinh thần mình, chi bằng làm hao mòn tinh thần người khác.

Nghe thì thô nhưng mà lý thì đúng.”

Tần Gia Du nghiêng đầu, cong môi: “Cậu bớt chọc tức tôi, còn hiệu quả hơn hết thảy.”

Tôi không chịu bị đổ oan: “Toàn là chuyện hồi cấp ba rồi, cậu đào mộ xa quá đấy. Tôi không liên quan gì đến cái hạch đó của cậu đâu nha.”

“Không chỉ hồi cấp ba đâu ——”

Tần Gia Du thấy tôi cúi đầu bận rộn, mỉm cười nói: “Thôi, tôi không định khơi lại chuyện cũ.

Bác sĩ Hạ, tan ca đi ăn tối nhé?”

Tôi nhanh chóng bấm gọi bệnh nhân tiếp theo, không ngẩng đầu, chỉ tay ra ngoài: “Nội quy bệnh viện viết rõ trên tường rồi đó, bác sĩ không được nhận hồng bao, quà tặng hay lời mời ăn uống từ người khác.

Tôi ghi nhận ý tốt của cậu, còn chuyện ăn uống thì khỏi cần.”

Tần Gia Du nói: “Hạ Quang Hi, tôi không phải mời cậu với tư cách bệnh nhân.”

8

Đã đến giờ tan ca, tôi nhìn tin nhắn WeChat của Tần Gia Du, trong lòng có chút do dự không biết có nên đi không.

Tần Gia Du nói không phải mời tôi với tư cách bệnh nhân, nhưng chúng tôi cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.

Dù có lấy danh nghĩa bạn học, thì từng ấy năm không liên lạc, cũng chẳng có gì để nói với nhau cả.

Tôi vừa định từ chối thì Tần Gia Du đã gửi địa chỉ qua — quán “Tân Mỗ Ký”.

Tay tôi đang gõ chữ chợt khựng lại.

Quán này nổi tiếng vì đắt đỏ và ngon, tôi đã muốn đến check-in từ lâu rồi.

Nhưng một bữa ăn ở đó có thể ngốn nửa tháng lương, nên tôi cứ chần chừ mãi.

“Cậu tan làm chưa? Có cần tôi qua đón không?

Tạm thời tôi mới gọi mấy món này, cậu xem muốn gọi thêm gì không?”

Tôm quý sốt say, bồ câu da giòn, cá đao chiên giòn vàng, cơm rang bò nấm khô…

Trời đất, toàn là những món tôi cho vào danh sách muốn thử từ lâu.

“Tôi tự lái xe qua không cần đón.”

Không phải tôi ý chí kém, mà là khả năng gọi món của Tần Gia Du quá cao tay!

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, tôi tìm thấy bàn của Tần Gia Du.

Vừa định tán thưởng rằng giá cao đúng là có giá trị, ngay cả nhân viên phục vụ cũng rất đẹp trai.

Thì tôi thấy Tần Gia Du.

Cậu ấy đã thay bộ đồ khác, ánh nến vàng dịu, áo sơ mi quần tây, gương mặt kia đúng là “yêu nghiệt hại người”.

Ngay cả cậu phục vụ đẹp trai bưng đồ ăn cũng lập tức trở nên mờ nhạt khi đứng cạnh cậu ấy.

Một gương mặt đẹp như vậy, hồi đó tôi đổ cũng không oan.

“Cậu đến rồi.”

Tần Gia Du chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn tôi.

Tan làm rồi, tôi đã cởi chiếc áo blouse rộng thùng thình, trước khi xuống xe còn kịp tô nhanh chút son môi.

Dù sao thì tình tiết kiểu tỏ tình thất bại – tái ngộ sau nhiều năm – rực rỡ lột xác – khiến người kia hối tiếc, tôi cũng chẳng ảo tưởng nữa.

Coi như phá vỡ rồi thì cho vỡ luôn vậy.

“Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi thay đổi nhiều lắm à?”

Tôi không đeo khẩu trang, nghĩ kỹ lại hình như đây là lần đầu tiên sau khi tái ngộ, tôi để lộ toàn bộ gương mặt trước mặt Tần Gia Du.

Tôi ngồi đối diện Tần Gia Du, thuận miệng hỏi.

“Rất xinh đẹp, không khác gì hồi cấp ba cả.”

Khóe môi tôi mới cong lên một nửa thì lập tức rơi xuống thảm hại.

Hồi cấp ba người ta chỉ từng khen tôi tính cách tốt, thú vị, cùng lắm là “dễ thương”, chưa từng có ai khen tôi xinh đẹp.

Rõ ràng tôi đã trắng hơn, gầy hơn, cao hơn, tóc cũng nuôi dài ra, vậy mà trong mắt Tần Gia Du lại vẫn “như hồi cấp ba”?!

Nhưng cũng nhờ vậy mà thấy ba chữ “rất xinh đẹp” phía trước rỗng tuếch cỡ nào!

Lời xã giao khách sáo của người trưởng thành mà, tôi hiểu mà.

“Cảm ơn lời khen, cậu hình như cũng khác hồi cấp ba đấy.”

Tôi đánh giá Tần Gia Du một lượt, đợi đến khi cậu ấy hơi mất tự nhiên thì tôi chớp mắt, mỉm cười nói: “Đẹp trai hơn hồi đó nhiều.”

Tôi vốn đã mặt dày, nói chuyện cũng nhiều, có tôi ở đâu là ở đó không bao giờ ngại ngùng hay im lặng.

Tần Gia Du bây giờ cũng chững chạc, dịu dàng hơn thời đi học, không còn lạnh lùng như trước nữa.

Tôi nói gì cậu ấy cũng có thể tiếp lời.

Món ăn ngon, lại thêm gương mặt dễ nhìn của Tần Gia Du, bữa ăn này tôi thật sự rất mãn nguyện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)