Chương 2 - Gặp Lại Thanh Mai Trúc Mã
Ánh mắt Văn Cảnh lướt qua trán tôi đang lấm tấm mồ hôi, rồi đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
Tôi không nhận.
Tay anh khựng lại, ánh mắt rơi xuống chiếc máy nướng xúc xích, nhíu mày:
“Bây giờ em làm cái này à?”
Tôi luôn đặc biệt nhạy cảm với từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt Văn Cảnh.
Có lẽ là vì đã từng chịu quá nhiều lời mỉa mai và trách móc từ anh.
Chỉ cần anh hơi nhíu mày, tôi đã đoán được câu tiếp theo sẽ là gì —
Chắc chắn là một câu đầy trách móc kiểu:
“Chừng ấy năm rồi, em vẫn chẳng có chí tiến thủ.”
Cho nên, để tránh phải nghe câu nói chói tai đó,
Tôi nhanh chóng cảnh cáo trước:
“Đừng có giả thân thiết. Anh mua cũng phải ba tệ một cây, lắm thì bán anh năm tệ hai cây thôi.”
Dù là người yêu cũ, cũng đừng hòng được giảm giá.
Người làm ăn nhỏ như tôi, kiếm từng đồng một, cực lắm đấy.
09
Văn Cảnh cứ thế lặng lẽ đứng yên,
đứng sau quầy hàng, nhìn tôi bán xúc xích.
Có lẽ bị mùi khói dầu ám vào người,
anh ta nhíu mày suốt, không giãn nổi một lần.
Ánh mắt lướt qua đâu cũng tràn đầy chán ghét —
chán cái quầy hàng của tôi, cũng chán luôn cả chính tôi.
Anh ta vừa cao, lại vừa đẹp trai,
rất nhanh đã thu hút một đám cô gái bu lại xem.
Xúc xích bán nhanh hơn mọi hôm, tôi cũng được dịp dọn hàng sớm.
Xem giờ xong, tôi cùng Văn Cảnh ra ven đường.
Tôi vỗ vỗ bụi trên quần, tiện tay tìm một bậc thềm ngồi xuống.
Còn Văn Cảnh vẫn đứng thẳng tắp, nhìn dáng vẻ xuề xòa của tôi mà khẽ mím môi.
Cũng phải thôi — chiếc áo khoác đắt đỏ đó mà dính bẩn thì đúng là phiền phức.
Một người ngồi một người đứng,
hai ta cứ thế yên lặng một lúc lâu.
“Anh nuôi một con mèo mun, tên là Đoá Đoá, em có muốn xem không?”
Tôi không ngờ, người chủ động mở lời lại là Văn Cảnh.
Hồi trước, khi còn mơ về tương lai bên anh, tôi từng ngồi đếm bằng đầu ngón tay:
Phải cố gắng làm việc, tích góp để mua được căn nhà đầu tiên,
sau đó nuôi một con mèo nhỏ dễ thương.
Tôi tên Hải Đường, con mèo nhỏ sẽ tên là Đoá Đoá.
Nhưng Văn Cảnh lại nói, người vô trách nhiệm như tôi thì không xứng nuôi mèo:
“Em ngu như thế, nuôi còn không nổi bản thân, đừng có rước thêm phiền phức vào người anh.”
Sự tồn tại của tôi với Văn Cảnh vốn dĩ đã là một gánh nặng.
Ngay cả con mèo tôi muốn nuôi, trong mắt anh cũng là gánh nặng.
Nếu không phải trước khi mất, mẹ tôi đã nắm lấy tay anh, dặn dò chăm sóc tôi,
e rằng anh đã buông tay từ lâu rồi.
Chỉ có tôi — vẫn cứ cố chấp không chịu quay đầu,
cứ lao thẳng vào bức tường phía trước… cho đến khi đầu rướm máu.
10
“Thôi khỏi đi, Đoá Đoá nghe tên chẳng hay gì cả.
Với lại bạn gái anh bị dị ứng lông mèo, đừng nuôi mèo thì hơn.”
Tôi từ chối một cách nhẹ nhàng.
Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây Tô Tình từng vì cho mèo hoang ăn mà phải nhập viện.
Văn Cảnh đáp: “Anh không có bạn gái. Hơn nữa, Đoá Đoá là cái tên rất dễ thương.”
Anh lấy điện thoại ra, màn hình vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn cuối cùng của chúng tôi —
là năm ngoái, lúc tôi nhắn chia tay.
“Nếu lúc đó em không có lý do hợp lý để rời đi,
anh sẽ không đồng ý chia tay đâu, Lâm Hải Đường.
Em vĩnh viễn lúc nào cũng bốc đồng như vậy.”
Tôi lặng lẽ bỏ anh ra khỏi danh sách chặn.
Rồi cầm lấy điện thoại của anh, gửi lại một chữ “Được.” vào đoạn tin nhắn chia tay kia.
“Ôi trời, cái tính nghiêm túc cứng nhắc của anh ấy mà, đôi khi thật sự khiến người ta mệt mỏi.”
Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi đứng dậy, phủi sạch bụi trên quần áo:
“Lý do ư?
Có lẽ là… mùa đông năm ấy, em thật lòng yêu anh.”
“Nhưng bây giờ đã là mùa thu năm 2024 rồi.”
Thế giới của người lớn, làm gì có nhiều chuyện yêu yêu đương đương như trong mộng.
Sau khi bị xã hội vả cho vài cái tỉnh người, tôi cũng thông rồi.
Tôi không phải kiểu yêu bằng trí tuệ cũng chẳng phải người mê nhan sắc.
Tôi chỉ là một tiền ái — đời này chỉ yêu mỗi việc kiếm tiền.
Mộng đã tàn, tôi cũng nên tỉnh lại mà xiên xúc xích tinh bột thôi.
11
Trước khi rời đi, Văn Cảnh có vẻ hơi thất thần, quay đầu lại nói:
“Dì Lâm có ơn với anh. Đã hứa sẽ chăm sóc em thì anh sẽ không nuốt lời. Có chuyện gì, cứ đến tìm anh.”
Bán xúc xích tinh bột thì có chuyện gì cơ chứ?
Cùng lắm là bị quản lý đô thị đuổi chạy khắp phố thôi.
Muốn giúp tôi, anh chắc cũng phải đi thi công chức trước đã.
Haizz… gặp Văn Cảnh một lần, mà tôi lại hóa thành quảng cáo tuyển dụng viên chức nhà nước mất rồi.
12
Tôi chán đến mức đá đá hòn sỏi dưới chân, vừa nghĩ sao Kiếm Bình Minh mãi chưa tới.
Thì sau lưng vang lên một giọng nói, mang chút ngập ngừng:
“Tây Thi xúc xích?”
Tôi quay người lại — lập tức trợn tròn mắt.
Bị ánh đèn đường chiếu vào chói mắt một chút, tôi mới hoàn hồn:
“Kiếm Bình Minh?”
Trời ơi, người đàn ông đẹp trai trước mặt là ai vậy trời?
Tên Kiếm Bình Minh nghe trung nhị như thế, chẳng phải nên là một thằng lùn vừa béo vừa xấu à?
Sao lại giống ảnh y hệt thế này, từ hàng mua về mà hóa hàng trưng bày, không khác chút nào?
Lạy trời đất ơi!!
Trả lại cho tôi người anh đẹp trai mà mẹ tôi cũng mê ấy đi!!
13
Kiếm Bình Minh tên thật là Lê Minh Nguyệt.
Anh chàng này cứ bám riết lấy tôi không tha:
“Đã nói rồi mà, gặp mặt xong là chính thức yêu nhau đó!
Tây Thi à, em đừng chạy nữa, phụ lòng người thật lòng sẽ phải nuốt một vạn cây kim bạc đấy!”
Bị anh ta đuổi mãi, tôi hết chịu nổi, đặt xe đẩy xuống, nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng gọi tôi là Tây Thi nữa, tôi tên là Lâm Hải Đường!”
“Tiểu Đường.”
Lê Minh Nguyệt lập tức đổi cách xưng hô, ngẩng đầu nhìn tôi, mặt bỗng đỏ ửng, lí nhí nói:
“Em thật xinh… còn đẹp hơn cả Tây Thi.”
Lạy trời cao, cứu con với.
Tôi hối hận vì sao lại đặt cái tên mạng ngớ ngẩn như vậy.
Về nhà tôi sẽ đổi tên, phải đặt một cái còn chất hơn cả Kiếm Bình Minh.
Tên mới sẽ là — Dao Mổ Heo Trong Bóng Đêm.
Để rồi Lê Minh Nguyệt có thể ngơ ngẩn mà nói:
“Tiểu Đường, em là con dao mổ heo sắc bén nhất anh từng thấy.”
14
Từ đó về sau, mỗi sáng Lê Minh Nguyệt vừa mở mắt ra là chạy đến tìm tôi.
Tôi nướng xúc xích, anh thì đứng bên hô hào thu tiền.
Về sau tôi bắt đầu bán thêm gà rán, bán cả bánh kẹp tay.
Hai đứa bận rộn không ngơi tay, nhiều khi còn quên cả ăn cơm.
Một ngày nọ, tôi rốt cuộc nhịn không nổi:
“Anh không có việc gì làm hả?”
Nếu tôi nhớ không nhầm, Lê Minh Nguyệt đã tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ không đi làm sao?
“Tôi… tôi cũng khởi nghiệp mà!”
“Khởi nghiệp gì? Anh nói thử tôi nghe xem.”
Bị tôi nhìn chằm chằm, ánh mắt không mấy thân thiện, Lê Minh Nguyệt run nhẹ một cái.
Anh ta nhìn chiếc xe đẩy, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên nói:
“Giao đồ ăn! Tôi chưa nói với em à?”
Tôi sực nhớ ra, trước đây lúc trò chuyện, anh từng bảo có mấy công ty lớn đang mời chào anh về làm.
Lúc đó tôi cứ tưởng anh lại ba hoa như mọi khi — không ngờ là thật.
Tôi vỗ vai anh một cái đầy khích lệ:
“Công ty lớn ghê! Cố gắng làm tốt nhé!”
Thì ra cái “bình minh” của Kiếm Bình Minh,
là từ trong màn đêm giao hàng, xuyên qua trời tối, đến tận sáng mai.
Tôi bán xúc xích, anh đi giao hàng.
Chúng tôi — đều đang sống vì một tương lai tươi đẹp.
15
Lần nữa Văn Cảnh xuất hiện,
là lúc tôi đang cùng Lê Minh Nguyệt ngồi đếm tiền:
“Ráng thêm nửa tháng nữa, là em trả xong khoản vay học phí rồi.”
Lê Minh Nguyệt hôm đó đi giao hàng cả ngày, hai má đỏ bừng vì nắng,
nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh rạng rỡ.
Anh không hiểu “vay hỗ trợ học sinh sinh viên” là gì,
nhưng vẫn chân thành vui mừng vì tôi:
“Wow, Tiểu Đường, em giỏi thật đó!”
“Ừm, đến lúc đó chị sẽ mời em một bữa ra trò — xiên thịt cừu muốn ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu!”
Đúng lúc ấy, Văn Cảnh bất ngờ xuất hiện, sải bước tiến tới.
Anh như một bức tường khổng lồ, đột ngột chắn ngang giữa tôi và Lê Minh Nguyệt.
Anh gạt tay Minh Nguyệt đang định lau mồ hôi cho tôi.
Tờ giấy trong tay bị gió thổi bay, cuộn lên rồi rơi ngay dưới chân Văn Cảnh.
“Cái giấy mà cậu ta đưa cho em… có gì khác với tờ giấy anh đưa chứ?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại trước câu hỏi kỳ lạ đó,
Văn Cảnh đã như chợt nhận ra mình lỡ lời, quay đầu đi đầy gượng gạo.
Anh lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như xưa:
“Đừng làm mấy việc này nữa, đi với anh. Anh đã tìm sẵn việc cho em rồi.
Không vất vả như vậy, cũng không cần phơi mặt ra ngoài đường.”
16
Văn Cảnh lúc nào cũng biết cách nói đúng vào chỗ đau của tôi.
Hồi cấp ba, tôi đi làm thêm ở quán ăn để dành tiền học phí,
còn anh thì đã nhận được học bổng toàn phần.
Anh lạnh nhạt nói:
“Nếu em thông minh hơn một chút, căn bản không cần phải làm mấy việc này.”
Tôi từng đội tuyết, mang quà sinh nhật đến tận tay anh.
Anh chẳng buồn nhìn, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
Anh không thích bánh quy tôi làm, cũng chẳng buồn đụng đến chiếc khăn len tôi đan.
Trong mắt anh, tất cả những điều đó chỉ là mấy thứ “công sức vô ích của kẻ vô dụng”.
Có lẽ trong thế giới của người có IQ cao,
không tồn tại chỗ đứng cho những người bình thường.
Giống như bây giờ, anh quay sang nhìn Lê Minh Nguyệt trong bộ đồng phục giao hàng:
Lâm Hải Đường, em thật sự thấy vừa mắt một thằng giao đồ ăn?
Mỗi ngày gió táp mưa sa — hắn có thể cho em được gì chứ?
Em đúng là tệ, đến mắt chọn bạn trai cũng chẳng ra gì.”