Chương 2 - Gặp Lại Sếp Cũ Sau Ba Năm

Nhưng cưới thì không thể.

Cô cũng biết nhà mình với nhà chúng tôi khác nhau như thế nào.

Cô chỉ khiến nó bị vướng bận, kìm chân nó.

Nó cần một người vợ có thể hỗ trợ cho nó.”

Bà hay quá ha, sao không nói thẳng mấy câu này trước mặt con trai bà đi!

Tôi cứng họng một hồi rồi cắn răng nói:

“Tình cảm của cháu với anh ấy không phải thứ có thể mua bằng tiền!”

Nói xong còn diễn sâu, xé tờ chi phiếu rồi ném xuống đất, sau đó òa khóc bỏ chạy.

Nghĩ lại chỉ muốn đấm mình mấy phát!

Đm, ba triệu đấy! Có tiền thì việc gì phải nai lưng làm thuê hèn mọn thế này!

Hối không kịp luôn!

Chiều hôm đó, tôi cứ lang thang vô định trên đường.

Nhìn cả chục cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Xuyên mà lòng nghẹn ngào.

Thật ra ngay từ đầu tôi đã biết chúng tôi không cùng đẳng cấp.

Bà Thẩm nói đúng.

Tôi bên cạnh anh chỉ là gánh nặng.

Tôi còn đang chìm đắm trong mấy kỷ niệm ấu trĩ, không nhận ra thực tế đã chia cắt chúng tôi từ lâu rồi.

Nghĩ lại thì đúng là tự làm nhục mình mà thôi.

04

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Alo?”

“Tiểu Hạ, em ở đâu? Anh tới đón nhé, đừng lơ anh mà… được không?”

“Em ở cổng công viên XXX.”

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Xuyên lái xe tới nơi.

Tôi ngồi vào ghế phụ, mặt nặng như chì.

Anh ta nhìn mà bối rối chẳng biết làm sao.

“Tiểu Hạ, em sao vậy? Ai bắt nạt em à?”

Ai bắt nạt tôi á?

Mẹ anh chứ ai!

Nhìn cái vẻ ngơ ngác vô tội của anh ta mà tôi tức điên lên.

Trước khi chia tay, tôi quyết định phải ra tay trước!

Mẹ anh ta lấy tiền sỉ nhục tôi đúng không?

Vậy thì tôi cứ ngủ với cục cưng của bà ta cho bà tức chơi, dù sao cũng chẳng định gặp lại nữa.

Loại cực phẩm như Thẩm Xuyên, ngủ với anh ta ai thiệt chứ? Không phải tôi!

Nghĩ vậy tôi liền túm cổ áo anh ta, mạnh bạo hôn lên.

Nói hôn thì sang chứ thực ra là cắn xé, đem hết nỗi uất ức trút lên người anh ta.

Chưa hả giận, tôi trực tiếp ngồi hẳn lên đùi anh ta, bắt đầu cởi áo.

Thẩm Xuyên xưa nay kiểu học sinh ngoan hiền, nào chịu nổi tôi như vậy, mặt đỏ bừng ngay.

“Ngoan nào, Tiểu Hạ, đây là trên xe đấy, đừng làm vậy, sẽ bị người ta thấy mất.”

“Thấy thì thấy, rớt miếng thịt chắc!”

Xe có che chắn hết rồi, tôi hạ ghế của Thẩm Xuyên xuống, bắt đầu cởi thắt lưng anh ta.

“Tiểu Hạ, em bình tĩnh đi. Thật sự muốn thì mình đi mở phòng được không?”

Anh ta cứ cố che lại, không cho tôi cởi.

“Tôi muốn ngay ở đây!”

Sau đó tôi còn xé áo nhét luôn vào miệng anh ta cho khỏi lải nhải, phiền chết được.

Dưới sự “toàn quyền xử lý” của tôi, xe rung lắc một hồi lâu, may mà lúc đó không ai đi ngang.

Mặc đồ xong, Thẩm Xuyên trông y như cô vợ nhỏ bị ép buộc, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi.

Càng nhìn tôi càng bực!

Thật muốn đá anh ta xuống xe luôn cho bõ ghét!

“Thẩm Xuyên, chia tay đi.”

Thẩm Xuyên nhặt cái áo bị tôi xé rách, vừa lau vết bẩn trong xe vừa khựng tay khi nghe câu đó.

“Vì sao? Tiểu Hạ, anh sai ở đâu, em nói đi.”

“Tôi chơi chán rồi! Không chịu nổi cái kiểu nhạt nhẽo của anh.”

“Tôi thích mấy thằng hoang dã, bất cần đời cơ.”

“Nhớ kỹ nhé, là tôi đá anh!”

Nói xong tôi không thèm liếc nữa, gọi xe về ký túc xá.

Chân còn mềm nhũn chẳng đi nổi…

Còn Thẩm Xuyên chắc lúc đó vẫn ngồi trong xe buồn đời emo.

05

Từ đó về sau, Thẩm Xuyên cứ nhắn tin níu kéo đòi quay lại.

Nhìn cái đống tin nhắn trên điện thoại tôi chỉ thấy nhức đầu.

Tôi thẳng tay chặn luôn.

Không lâu sau nghe nói anh ta ra nước ngoài học cao học.

Còn tôi thì xin vào một công ty nhỏ, làm nhân viên 996 cày ngày cày đêm.

Chúng tôi vốn là hai thế giới khác nhau.

Cũng vì nghĩ sẽ không còn gặp nữa nên ngày đó tôi mới làm hơi ác.

Ai mà ngờ ba năm sau, anh ta lại trở thành sếp trực tiếp của tôi!

Còn dí tôi vào tường hỏi tôi có “hoang dã” không!

Về lại bàn làm việc, tôi chẳng dám nấn ná giây nào, cắm đầu thu dọn đồ đạc.

Tiểu Lâm bên cạnh thấy tôi cuống quýt gom đồ, ngạc nhiên hỏi:

“Gì vậy? Ông sếp sàm sỡ cậu hả?”

“Dù vậy thì cậu cũng đâu có lỗ vốn!”

“Còn nghiêm trọng hơn!”

Báo cáo