Chương 6 - Gặp Lại Sau Nhiều Năm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : 

Lâm Yên Nhiên ôm lấy gương mặt sưng đỏ, rón rén đến gần, vẫn dùng giọng điệu ngọt ngào như cũ.

“Anh đừng sợ, họ đánh em như thế, mình báo cảnh sát đi! Nhất định bắt họ trả giá!”

Phó Huyền Thành đột ngột quay phắt lại.

Anh ta nhìn gương mặt từng khiến mình mê mẩn vì vẻ trẻ trung, tươi sáng — lúc này chỉ thấy ngu ngốc đến mức khó chịu.

“Cút!”

Anh ta giơ chân, lấy gót giày da nhọn hoắt, giẫm mạnh lên bàn chân Lâm Yên Nhiên.

“Á —!” Lâm Yên Nhiên hét lên thảm thiết.

“Tất cả là tại cô! Đồ vô dụng chỉ biết phá hoại!”

Phó Huyền Thành như phát điên, ra sức đạp và đá cô ta không thương tiếc.

“Cô làm công ty phá sản rồi! Cô có biết không hả?!”

Trút giận xong, anh ta bỏ lại Lâm Yên Nhiên đang lăn lộn dưới đất, điên cuồng gọi cho tôi.

Không ai nghe máy.

Anh ta lại gọi cho những khách hàng và đối tác từng xu nịnh, tâng bốc mình.

Không ngoại lệ — tất cả đều từ chối tiếp xúc.

Khi đang tuyệt vọng, mất phương hướng, một cuộc gọi lạ bất ngờ vang lên.

“Xin hỏi, có phải là Tổng giám đốc Phó Huyền Thành không? Chúng tôi là Tập đoàn Thiên Thịnh, hiện đang rất quan tâm đến việc mua lại công ty của anh.”

Thiên Thịnh?

Công ty mẹ của Thiên Vũ?

Ánh mắt Phó Huyền Thành bỗng sáng lên như kẻ chết đuối vớ được cọc.

Dù mức giá phía đối phương đưa ra thấp đến mức sỉ nhục — gần như cho không — nhưng anh ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Giờ đây, anh ta chỉ hy vọng có thể rút lui trong thể diện, ít nhất vẫn giữ lại được chút tài sản cuối cùng.

7

Ngày ký hợp đồng chuyển nhượng, Phó Huyền Thành ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.

Anh ta khoác lên mình bộ lễ phục đắt nhất, mong rằng có thể để lại ấn tượng tốt với người phụ trách phía Tập đoàn Thiên Thịnh, thậm chí còn nuôi hy vọng mong manh rằng, biết đâu vào phút cuối có thể xoay chuyển tình thế.

Anh ta bước vào phòng họp, nở nụ cười tiêu chuẩn như đã học trong lớp lễ nghi.

Nhưng khi nhìn rõ người đang ngồi ở ghế chủ tọa, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng.

Tôi mặc một bộ vest cắt may gọn gàng, gương mặt bình thản nhìn anh ta.

“Chu… Chu Hân Noãn?”

Giọng của Phó Huyền Thành run rẩy.

“Cô… sao cô lại ở đây?”

Chú Vương đứng sau lưng tôi bước lên, kéo ghế đối diện ra.

“Tổng giám đốc Phó, mời ngồi.”

“Vị này, là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Thiên Thịnh, cô Chu Hân Noãn. Đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm toàn quyền về thương vụ thu mua lần này.”

Cơ thể Phó Huyền Thành loạng choạng, suýt nữa đứng không vững.

Tôi nhìn gương mặt tái mét của anh ta, chậm rãi mở lời:

“Phó Huyền Thành, anh có biết không? Công ty của anh, lẽ ra đã nên phá sản từ năm năm trước.”

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.

“Anh lúc nào cũng tự cho mình là người có tầm nhìn, có năng lực. Nhưng thực tế thì sao?”

Tôi cười nhạt:

“Là tôi — mỗi lần anh đứt vốn, tôi dùng nguồn lực của Thiên Thịnh, giấu tên bơm tiền cho anh.”

“Là tôi — mỗi lần anh không giải quyết được khách hàng, tôi dùng quan hệ nhà mình để dọn đường.”

“Là tôi — mỗi lần anh gặp khủng hoảng, tôi đều đứng phía sau xử lý mọi chuyện.”

Tôi không nói lớn, nhưng mỗi một câu buông ra, sắc mặt Phó Huyền Thành lại trắng thêm một phần.

“Vì không muốn tổn thương cái sĩ diện nực cười của anh, vì để anh tiếp tục làm ‘thiên tài tổng giám đốc’ mà anh tự huyễn, tôi thậm chí đã cãi nhau với gia đình, từ bỏ quyền thừa kế, chỉ để cùng anh chơi trò khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.”

“Tôi tưởng rằng, chúng ta đang kề vai sát cánh.”

“Nhưng hóa ra, người bạc bẽo vô tình — lại chính là anh.”

Nước mắt Phó Huyền Thành không kiềm được, lăn dài trên má.

“Cô lừa tôi… cô luôn giấu tôi…”

“Tại sao không nói với tôi sớm hơn?!”

Đúng lúc này, một giọng the thé xen vào.

Lâm Yên Nhiên không biết đã vào từ lúc nào, đang trừng mắt nhìn tôi, đầy ghen tức.

“Dù cô có giàu đến đâu, người Huyền Thành yêu vẫn là tôi! Cô chỉ là kẻ thất bại thôi!”

“Ngay cả bạn trai mình mà cũng không giữ nổi, có bản lĩnh thì sao không nuôi được anh ấy?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)