Ba năm sau khi ly hôn với Chu Thời Yến , tôi thay đổi hoàn toàn diện mạo, dùng mái tóc dài che đi vết sẹo năm xưa.
Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau vào một buổi chiều bình thường.
Tại một cửa hàng mẹ và bé, tôi và anh ta cùng lúc với tay lấy một con thú nhồi bông.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cả hai đều sững người.
Trong mắt Chu Thời Yến thoáng hiện sự kinh ngạc: “Tân Nguyệt?”
“Em vẫn còn sống?”
Anh ta thậm chí còn lộ ra vẻ mặt như vừa tìm lại được báu vật đã mất.
Tôi khẽ gật đầu, cười gượng gạo.
“Tôi tưởng em đã chết trong vụ hỏa hoạn đó rồi.”
“Sao em không đến tìm tôi?”
Tôi không trả lời, bước ngang qua anh ta, đi về phía quầy tính tiền.
Anh ta lại bất ngờ kéo tôi lại, sắc mặt không vui:
“Tân Nguyệt, em vẫn còn hận tôi sao?”
“Đến cả một câu cũng không muốn nói với tôi?”
Tôi nhìn khẩu hình miệng của anh ta, sau đó chỉ vào tai và cổ họng mình, liên tục ra hiệu.
Ngay tức khắc, viền mắt Chu Thời Yến đỏ hoe.
Bình luận