Chương 8 - Gặp Lại Nhị Thiếu Gia
Đúng là không nên gặp lại.
Cảm xúc đè nén mấy năm nay lại bùng lên, như cỏ dại mọc loạn, ép không nổi.
Chỉ có thể để thời gian từ từ làm phai mờ.
Hôm sau, Đoạn Tiêu dậy sớm tới tìm tôi và Thời Nặc.
Nói chính xác hơn là tìm Thời Nặc.
Không biết xảy ra chuyện gì mà anh ta nhìn tôi lấm lét, tôi vừa nhích lại gần là anh ta lùi ra như tránh dịch.
“Này, đừng qua đây. Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hôm nay tôi dắt Nặc Nặc đi chơi, mai trả lại cho cô.”
Tôi bực bội:
“Anh nói gì vậy? Tôi tất nhiên cũng đi!”
“Cô không rảnh đâu, hôm nay cô có chuyện khác.”
Vừa nói xong thì thang máy mở ra.
Anh ta nắm tay Thời Nặc kéo chạy biến.
Tôi còn đang ngơ ngác thì bất ngờ thấy Cố Tầm Sâm bước tới.
“Tôi nhờ anh ta dẫn Nặc Nặc đi chơi, chúng ta nói chuyện riêng.”
Nhưng chuyện nên nói, hôm qua chẳng phải đã nói hết rồi sao?
Tôi thật sự không hiểu còn gì cần nói nữa.
Anh nhìn tôi, nhẹ ho một tiếng rồi mở cặp ra, bên trong là một xấp hồ sơ dày.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Đây là bệnh án của tôi. Em có thể xem.
Chỉ là anh chưa đưa ngay cho tôi mà nói tiếp:
“Nhưng trước tiên, tôi muốn dẫn em đi một chỗ.”
12
Cố Tầm Sâm đưa tôi đến một khu biệt thự.
Lưng tựa núi, mặt hướng sông, trong khu biệt thự san sát có rất nhiều ngôi nhà.
“Tại đây anh ở à?” Tôi hỏi anh.
Anh lắc đầu, giơ tay chỉ về một căn biệt thự.
Trước cửa có một vườn hoa ngoài trời, một người đàn ông trung niên nằm trên ghế xích đu, còn một người phụ nữ đang quạt cho ông ta.
“Đó là bố tôi.” Cố Tầm Sâm nói.
“Tôi tưởng đó là mẹ anh…” Tôi buột miệng hỏi.
“Không phải. Đó là tình nhân của bố tôi.” Anh nói câu đó bằng giọng phẳng lặng, không chút gợn sóng.
“Em nhìn đi, hai dãy trước, tổng cộng tám căn biệt thự, đều là bố tôi mua cho các tình nhân. Người trẻ nhất còn nhỏ tuổi hơn tôi.”
Đúng là nhà giàu chơi bời thật.
Tôi nhất thời không biết đáp sao, ngẫm một lúc mới nói:
“Vậy chắc mẹ anh buồn lắm, anh nên dành thời gian ở bên bà ấy nhiều hơn.”
“Không.”
Ngoài dự đoán, Cố Tầm Sâm lắc đầu, chỉ về phía sau:
“Mẹ tôi cũng có tình nhân. Người được cưng nhất hiện còn đang học đại học. Mấy dãy sau là mẹ tôi mua cho đám tình nhân đó.”
Tôi trợn mắt há miệng.
“Bố mẹ tôi là hôn nhân môn đăng hộ đối. Trong giới này, kết hôn chỉ để sinh ra đứa con mang huyết thống hai nhà, sinh xong coi như hoàn thành nghĩa vụ, ai muốn chơi thế nào thì chơi. Từ bé tôi đã thấy bố mẹ mình kè kè nhân tình bên người.”
“Họ chẳng về nhà mấy, chỉ để tôi cho bảo mẫu trông. Hồi nhỏ tôi rất ghen tị với con trai của bác bảo vệ. Bố mẹ nó thương nó lắm, có gì ngon gì hay cũng nghĩ đến nó, còn đón đưa đi học. Có lần nó ốm, bố mẹ nó thức trắng đêm chăm sóc.”
“Còn tôi, mỗi lần bệnh chỉ có bảo mẫu bên cạnh. Bố mẹ tôi chỉ cần gặp nhau là cãi nhau ầm trời. Tôi không hiểu sao họ có thể biến hôn nhân thành như vậy. Đã không muốn nuôi con thì đẻ làm gì? Dần dần tôi ghét hôn nhân, ghét trẻ con, là kiểu ghét theo phản xạ.”
Gió thu thổi qua lùa vào tóc mái anh. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đổi đề tài:
“Thật ra hôm em chạy tới xin wechat ở Đại Dương Lộ, tim anh đập nhanh lắm. Lý trí nói anh đừng yêu đương. Đã không muốn cưới thì đừng dây dưa con gái nhà người ta. Nên anh mới không trả lời em.”
“Nhưng tin nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, mấy chuyện vặt vãnh trong ngày hay mấy câu hỏi gượng gạo, anh đều đọc không sót chữ nào.”
“Đến buổi giao lưu ở trường thấy em cười nói với người khác, anh biết mình hết cách kiểm soát. Muốn gần em mà lại không dám giữ chặt, sợ làm lỡ dở đời em. Anh biết tâm lý mình có vấn đề, trước kia không nghĩ đi trị. Nhưng gặp em rồi, anh muốn mình thành người bình thường.”
Anh đặt xấp hồ sơ dày vào tay tôi.
Đó là hồ sơ bệnh án của anh, ghi chép của bác sĩ tâm lý.
Cố Tầm Sâm gần như tuần nào cũng đi tâm lý trị liệu hai, ba buổi.
“Khi chia tay, anh nói sau này coi nhau như người dưng, thật ra chỉ là nói trong cơn giận. Bốn năm qua anh vẫn kiên trì chữa trị, cũng học rất nhiều thứ mới.”
“Thời Tịch, anh chưa từng từ bỏ em.”
“Anh xin lỗi vì chuyện bốn năm trước. Nhưng kể cả khi đó, nếu biết em mang thai, anh cũng không nỡ ép em phá. Anh sẽ cố gắng học cách đón nhận đứa trẻ.”
Có lẽ khác biệt môi trường sống đã tạo ra hai tính cách.
Người bình thường thích vinh hoa phú quý của nhà giàu, nhưng có người lại yêu những điều bình dị của gia đình thường dân.
Điều với tôi rất đỗi bình thường, với anh lại là khúc mắc không gỡ được.
“Em có muốn xem kết quả trị liệu của anh không?”
Tôi tò mò gật đầu, bị anh dắt ra xe.
Anh nghiêng người cài dây an toàn cho tôi, hơi thở quen thuộc phủ kín xung quanh.
Rồi nụ hôn của anh ập xuống, dịu dàng như mưa xuân làm tôi không kịp chống đỡ, thậm chí vô thức ngẩng đầu đáp lại.
Không biết hôn bao lâu, tới khi tôi thở dốc tựa vào lòng anh, anh vẫn ghì nhẹ môi tôi, giọng khàn khàn quả quyết:
“Thời Tịch, em vẫn còn thích anh.”
Phải, vẫn thích.
Biển cả từng đi qua khó mà hài lòng với nước ao tù.
Anh quá hấp dẫn, chỉ cần gặp là không giấu nổi.
“Hay thật, anh cũng thích em.”
Cố Tầm Sâm lái xe thẳng đến trước cửa cục dân chính.
Tôi ngớ ra.
Dù đã đoán được, nhưng vẫn hỏi:
“Tại sao lại tới đây?”
“Vì Nặc Nặc muốn có ba, còn anh muốn có vợ.”
Tôi bật cười:
“Anh không phải người không muốn cưới sao?”
“Nhưng em là ngoại lệ. Vì em, giờ anh rất muốn cưới.”
Dù trong lòng như sóng lớn vỗ bờ, tôi vẫn ngồi yên trên ghế phụ, nhắc nhở anh:
“Nhưng nhà chúng ta không môn đăng hộ đối. Anh cũng nói rồi, giới của anh chuộng hôn nhân môn đăng hộ đối.”
Anh nghe vậy chỉ cười khẽ:
“Anh không giống họ.”
“Thứ nhất, giờ anh nắm quyền trong tay, không cần theo mấy quy củ cũ rích.”
“Thứ hai, một kẻ không muốn cưới chịu kết hôn, còn có con nữa, bố mẹ anh cảm ơn em còn không hết, sao mà phản đối?”
Những rào cản giữa chúng tôi, dường như trong khoảnh khắc ấy tan biến hết.
Tôi nóng đầu, chạy tới trước mặt anh, khẽ hỏi:
“Có hứng kết bạn không?”
Khi anh trả lời, ánh mắt và hàng mi vẫn đẹp như lần đầu tôi gặp.
Giờ lại thêm vẻ điềm đạm sau mấy năm tôi luyện, càng khó rời mắt.
Tôi nghe lòng mình, khẽ gật đầu:
“Muốn.”
“Nhưng tôi không mang chứng minh thư.”
Anh cười, kéo tôi xuống xe:
“Anh mang giúp rồi. Đi, chúng ta đi đăng ký.”
“Xong rồi mình đi đón Nặc Nặc chứ?”
Anh quay lại nhìn tôi, nhẹ giọng cười, ghé bên tai tôi thì thầm khàn khàn:
“Nặc Nặc anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Đoạn Tiêu sẽ chăm nó thật tốt.”
“Chúng ta lâu rồi chưa gặp, phải ‘nói chuyện’ lại một chút.”
“Anh thật sự học được nhiều thứ mới, để em kiểm tra thành quả nhé.”
“Ít nhất… đảm bảo trong năm năm em sẽ không thấy chán.”
Lúc này tôi mới hiểu tại sao khi đón Thời Nặc, Đoạn Tiêu lại dặn mai mới trả con.
May mà thằng bé dễ ngủ, không kén giường, không cần dỗ.
Trong cơn gió se lạnh của thu Bắc Kinh, Cố Tầm Sâm đứng trước cửa cục dân chính, đưa tay về phía tôi.
Dù sau này thế nào, lúc này chỉ muốn nghe theo lòng mình.
Thế là tôi đặt tay vào tay anh.
【Hết】