Chương 7 - Gặp Lại Người Từng Yêu
“Nhưng hiện tại tôi có chồng yêu thương mình, gia đình hạnh phúc. Mong anh đừng đến làm phiền tôi nữa. Đi đi, đừng xuất hiện ở thành phố này. Sau này gặp lại, cứ coi nhau như người xa lạ. Dù sao anh đã từng làm tổn thương tôi, tôi không đủ cao thượng để lấy ơn báo oán.”
Đó là những lời cuối cùng.
Nói xong, tôi xoay người bước vào trong tòa nhà.
Phía sau là tiếng khóc xé lòng của anh ta.
Sau này, tôi có nghe loáng thoáng vài tin tức về anh ta.
Anh ta quay về, như phát điên, phá sập công ty nhỏ của nhà Lâm Vi Vi, khiến cô ta không còn chỗ đứng ở Giang Thành.
Nhưng bản thân anh ta cũng suy sụp theo.
Suốt ngày chìm trong rượu chè, bỏ bê công ty, nghe nói gần như đã bị vét sạch.
Đàn ông mà, phạm sai lầm lại luôn đổ lỗi cho người khác.
Chưa từng một lần biết nhìn lại chính mình.
Nhưng tôi thì không còn bận tâm nữa.
Anh ta sai hay đúng, giờ chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi không ngờ anh ta lại tìm đến Trần Mặc, dúi cho anh ấy một tờ chi phiếu, yêu cầu rời xa tôi.
Kết quả bị Trần Mặc đấm cho một cú nằm gục, còn bị cảnh cáo: nếu dám đến gần tôi nữa, sẽ đánh gãy chân.
Từ đó, anh ta không còn xuất hiện.
Nửa năm sau, vào một cuối tuần bình thường.
Tôi dẫn con gái đến công viên chơi.
Trên chiếc ghế dài trong công viên, tôi thấy một bóng người vừa quen vừa lạ, đầy vẻ tiêu điều.
Là Trình Húc.
Anh ta gầy xọp đi, râu ria xồm xoàm, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi và con gái đang chơi cát.
Tôi không dừng lại.
Lúc đó, Trần Mặc vừa đậu xe xong, đi đến bên cạnh.
Anh nhẹ nhàng bế lấy cô con gái nghịch cát, rồi đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Về thôi em, mẹ anh hầm canh, gọi về uống cho nóng.”
“Được.” – Tôi mỉm cười gật đầu.
Gia đình ba người chúng tôi, tay trong tay, cùng bước về bãi đậu xe.
Người ngồi trên chiếc ghế dài kia, giờ chỉ là cái bóng quá khứ lướt ngang, không còn đủ sức gợi lên bất kỳ rung động nào nữa.
Cho đến một tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Hiện lên số máy từ Giang Thành. Tôi định từ chối, nhưng không hiểu sao lại lỡ tay bắt máy.
Đầu dây bên kia, là một giọng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Niệm Niệm… là dì, dì Trình đây.”
Là mẹ của Trình Húc.
Người từng xem tôi như con gái, nhưng lại lạnh lùng quay lưng vào lúc tôi cần nhất, dịu dàng nói ra câu “dì không trách con nữa.”
“Có chuyện gì không?” – Giọng tôi lạnh nhạt.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, dường như không ngờ tôi lại xa cách đến vậy.
“Niệm Niệm… chúng ta có thể… gặp nhau một lát không?”
Giọng bà mang theo sự cẩn trọng xen lẫn mệt mỏi.
Phản xạ đầu tiên của tôi là muốn từ chối.
Tôi không muốn dính dáng gì đến nhà họ Trình nữa.
Nhưng câu tiếp theo của bà khiến tôi đổi ý.
“Dì biết… năm đó nhà họ Trình có lỗi với con.”
Bà thở dài, “Dì không có ý gì khác, chỉ là… muốn gặp con để nói lời xin lỗi.”
Xin lỗi?
Tôi hơi bất ngờ.
Với tính cách của bà, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Tôi im lặng vài giây, rồi đồng ý.
“Thời gian và địa điểm, dì chọn đi.”
Tôi nghĩ, cũng nên có một dấu chấm hết hoàn chỉnh cho quá khứ.
Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê gần công ty tôi.
Khi tôi đến, bà đã ngồi đó rồi.
Mấy năm không gặp, gương mặt từng được chăm sóc kỹ lưỡng giờ đã xuống sắc, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, cả người toát lên vẻ tiều tụy.
Thấy tôi đến, bà cố nặn ra một nụ cười, đứng dậy chào:
“Niệm Niệm, con đến rồi.”
Tôi gật đầu, ngồi xuống.
“Dì Trình, có gì cứ nói thẳng đi.” – Tôi vào thẳng vấn đề.
Sự lạnh lùng thẳng thắn của tôi khiến nụ cười của bà cứng lại.
Bà gọi cho tôi một tách cà phê, giọng hạ xuống, thái độ rất khiêm nhường.
“Niệm Niệm, dì biết… trong lòng con hẳn oán trách dì.”
Bà không nhìn tôi, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc cốc cà phê.
“Năm đó là dì hồ đồ. Dì không nên nghe lời Lâm Vi Vi, lại càng không nên nói ra những lời khiến con tổn thương.”
“Dì vẫn luôn xem con như con gái ruột. Nhưng trong chuyện của Tiểu Húc, dì thừa nhận… dì đã ích kỷ.”
Bà ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ.
“Dì sợ nó bị tình cảm chi phối, ảnh hưởng đến tương lai. Dì nghĩ nhà Lâm Vi Vi có điều kiện hơn, có thể giúp được nó… Là do mắt dì mù, là dì có lỗi với con.”
Vừa nói, bà vừa như định đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn bà.
“Không cần như vậy.” – Tôi lạnh nhạt đáp.
Tôi không đón nhận.
Bởi tôi biết, lời xin lỗi này… không hề đơn thuần.
Quả nhiên, sau một hồi hối lỗi, bà cũng lộ ra mục đích thật sự.
“Tiểu Húc nó… sắp không qua khỏi rồi.”
Giọng bà nghẹn lại, nước mắt rơi xuống.
“Từ khi biết được sự thật, nó tự nhốt mình, suốt ngày uống rượu… công ty sụp, người cũng suy sụp theo… Mấy hôm trước uống đến thủng dạ dày, phải cấp cứu, suýt chút nữa thì không cứu được…”
Bà vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào đau đớn.
“Bác sĩ nói, nó là tự mình không muốn sống nữa… trong lòng đầy hối hận, miệng cứ gọi tên con mãi…”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng hoàn toàn phẳng lặng.
Tự làm, tự chịu.
Không liên quan gì đến tôi cả.
“Niệm Niệm, dì xin con đấy…”
Bà ta đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, tay lạnh toát, run rẩy.
“Con đi gặp nó một lần, khuyên nhủ nó, được không?”
“Chỉ cần con chịu tha thứ, nó sẽ sống lại được…”
Tôi nhìn những giọt nước mắt của bà ta, chỉ thấy chua chát và mỉa mai.
Năm năm trước, bà khuyên tôi buông tay, vì “bà không trách tôi nữa”.