Chương 3 - Gặp Lại Người Thầm Mến
4.
Sáng hôm sau, đầu tôi nặng trĩu.
Tôi xoa hai bên thái dương, lẩm bẩm: “Hành xác tôi chưa đủ à, còn mò cả vào giấc mơ quấy rối nữa.”
Tôi thở dài một hơi, nằm ườn lại xuống ghế sofa, sống không còn thiết tha gì nữa.
“Đinh linh linh linh linh…”
Tôi liếc mắt nhìn điện thoại. Trên màn hình hiển thị: [Thần Tài (phiên bản phát lương) – Đại Ngốc Từ Trạch].
Phiền chết đi được.
Ban đầu định lờ luôn, nhưng lúc trượt tay lại vô tình bấm nhận cuộc gọi.
Thôi thì nhắm mắt, coi như chấp nhận số phận.
“Ê Nghê à! Nghỉ lễ vui vẻ nha, mau tới công ty uống rượu đi!”
Tôi: ???
Não bị thiếu dưỡng khí mới rảnh mà đi ăn nhậu ở công ty vào ngày nghỉ.
Tôi cố gắng hạ giọng, bắt chước giọng tổng đài tự động: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number you…”
“Đừng giả vờ nữa, có chuyện thật đấy.”
“Maazi vừa đổi lịch họp dự án sang hôm nay, mau sửa soạn tới đây hít chút hào quang, ít ra cũng đừng để thua khí thế, hiểu chưa?”
“Anh Trạch à! Em quên báo anh là em lại bị tụt đường huyết rồi… với cả… khụ khụ…” – tôi giả giọng yếu ớt.
“Hai trăm.”
Tôi là người vì năm đấu gạo mà cúi đầu sao?
“Nhưng mà người ta…”
“Năm trăm.”
“Rồi ok anh ơi.”
Tôi thừa nhận, tôi là người như vậy đấy.
5.
Trước khi đến, không ai nói cho tôi biết đối tác lại là Hứa Châu cả!
Tôi dùng ánh mắt đầy oán trách trừng Từ Trạch vì không thông báo sớm.
Anh ta nhún vai, ghé tai tôi thì thầm: “Tưởng trùng tên thôi chứ, ai ngờ đúng là bạn cùng bàn hồi cấp ba của cô thật.”
Không khí xung quanh lạnh ngắt.
Tôi kéo sát tay áo lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu hút màu đen của Hứa Châu.
Tôi nhướng mày, khẽ liếc mắt đưa tình một cái đầy gợi ý.
Hứa Châu lờ tôi đi, bước thẳng vào phòng họp.
Tôi: excuse me?!
Liếc mắt đưa tình mà như bắn vào người mù.
Vào trong phòng họp, tôi với Từ Miểu nhanh chóng chui vào hàng ghế cuối cùng, định trốn qua chuyện.
Từ Miểu đưa cho tôi một xấp tài liệu, tôi nhìn thấy lạ lạ, liền dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô ấy nhìn điện thoại.
Công việc hai triệu tám (tôi): “Cậu đổi họ rồi à?”
Mỗi ngày đều cười ha ha (Từ Miểu): “Chiêu thứ 18 trong ‘Hướng dẫn nghệ thuật lười biếng’: in truyện thành tài liệu để đọc công khai không ai nghi ngờ.”
Tài năng thật sự!
Tổng tài Từ Trạch: “Ê hai người, có cần lộ liễu vậy không? Lười thì cũng biết né mặt sếp chứ.”
Tôi gửi một tấm ảnh cầu xin .jpg
Mỗi ngày đều cười ha ha (Từ Miểu): Thêm một phiếu.
Tổng tài Từ Trạch: “Lười thì lười, nhưng đừng để bên đối tác phát hiện. Dự án này mà ký được là đủ sống sung sướng mấy năm đó.”
Mỗi ngày đều cười ha ha (Từ Miểu): “me làm việc you yên tâm.”
Tổng tài Từ Trạch: Ngoan .jpg
Mỗi ngày đều cười ha ha (Từ Miểu): Ghét ghê .jpg
Công việc hai triệu tám (tôi): “Cả hai người bị bệnh à?”
…
Hồi cấp ba trốn học lười biếng phải né Hứa Châu, bây giờ đi làm trốn việc vẫn phải canh chừng Hứa Châu.
Tôi cười khẩy đầy mưu mô — sẽ có một ngày tôi vùng lên, nông nô cũng sẽ được hát ca.
Nhớ năm xưa, tôi lén đọc truyện trong giờ học, Hứa Châu đụng đụng vào tay tôi cảnh cáo: “Còn đọc nữa tôi méc thầy đấy.”
Tôi không để tâm, khiêu khích: “Cậu méc đi!”
Và ngay giây sau đó, Hứa Châu giơ tay lên: “Thầy ơi, Nghê Hảo không chú ý nghe giảng.”
Mẹ kiếp, bảo đùa thôi mà méc thật à?!
Tôi trợn trừng mắt nhìn thầy dạy Toán nhấc cuốn tiểu thuyết của tôi lên, nghiến răng đọc lớn trước cả lớp: “Thiếu nữ trong sáng – Nóng bỏng bỏng bỏng.”
“Nghê Hảo, hôm nay tôi sẽ cho cô biết ‘cây gậy thầy giáo’ có nóng bỏng như vậy không nhé.”
Không hổ là giáo viên mười mấy năm kinh nghiệm, đến dằn mặt cũng có vần có điệu.
Từ hôm đó, tôi giận Hứa Châu nguyên một tuần, mặt mày không thèm nhìn tới.
Khụ.
Chuyện cũ đau lòng, không muốn nhớ lại.
Tôi tiện tay ném bản tiểu thuyết “ngụy trang tài liệu” mà Từ Miểu đưa lên bàn, ngả người tìm tư thế thoải mái tựa vào ghế.
Mắt thì lơ đãng nhìn về phía Hứa Châu đang ngồi ở ghế chính.
Bộ vest được cắt may khéo léo làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, yết hầu và đường viền cằm sắc nét càng làm tăng phần gợi cảm. Thêm cặp kính gọng vàng mảnh…
Chuẩn không cần chỉnh — cầm thú đội lốt tổng tài!
Gần hết cuộc họp, tôi nhắn tin cho Từ Trạch.
Công việc hai triệu tám (tôi): “Từ Trạch, mau nghĩ cách để Hứa Châu add tôi vào WeChat!”
Tổng tài Từ Trạch: “Cậu năn nỉ tôi đi.”
Tôi trừng mắt lườm một phát, ra hiệu đừng có giỡn mặt.
Tổng tài Từ Trạch: “Không phục thì thôi.”
Công việc hai triệu tám (tôi): “Năn nỉ cậu mà~”
Lên được thì lên, lùi được thì lùi — đó là nghệ thuật sống còn của bản thân.