Chương 6 - Gặp Lại Người Cũ Trong Thế Giới Rộng Lớn
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Rồi cái anh khoa Công nghệ thông tin nữa, ngày nào cũng đứng canh trước ký túc xá em, mùa đông đứng rét run, mùa hè đứng nắng cháy… ai mà chịu nổi cơ chứ…”
Tôi biết hồi tốt nghiệp, anh còn tác hợp bạn cùng phòng của tôi cho anh ta nữa.
Còn cái anh khoa Luật kia, tình ý rành rành, cả trường đều biết.
Anh ta tỏ tình với chị trên “bức tường tỏ tình”, ai ngờ chị lại đi bình luận rằng “gia đình không cho yêu sớm”.
Giờ đi làm rồi, chị cũng đâu thể nói là yêu sớm được nữa. Mấy người theo đuổi chị, chị đối xử với họ ra sao?
Người ta mập, chị nói chị thích người gầy. Người ta cao, chị bảo chị thích người thấp. Tóm lại là chẳng ai hợp ý chị cả.
Chị à, em xin chị luôn đấy.
Mẹ em nói chị chưa kết hôn thì không cho em cưới.
Chị thương em thì nhanh chóng come out đi.
Cho em sớm được lấy Tiểu Vi!
Tôi dừng tay không đánh Chu Di Xuyên nữa, trong lòng nghĩ: Tôi đã từng có được cả mặt trời.
Thì dù ánh trăng có đẹp đến đâu, cũng không thể thay thế được ánh nắng của mặt trời ấy.
8.
Tôi thật sự phải khâm phục năng lực hành động của mẹ mình.
Vừa mới nói hôm qua muốn giới thiệu tôi đi xem mắt, hôm sau điện thoại đã nhận được bảng lịch hẹn chi tiết.
Không hổ là trụ cột nghiệp vụ nơi công sở, dù có tuổi rồi nhưng bảng Excel của bà còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
Tôi chuyển file đó cho Chu Di Xuyên, mặt cậu ta như đưa đám, cùng tôi bước vào “phó bản xem mắt”.
Sau vài buổi đi cùng, Chu Di Xuyên không chịu nổi nữa.
Đến buổi tiếp theo, cậu ta ôm chân bàn, nhất định không đi, còn gọi cả Tiểu Vi tới làm chứng, tố cáo tôi không cho cậu ấy gặp bạn gái.
Nể mặt em dâu tương lai, tôi cũng không ép Di Xuyên đi nữa, tự mình đến nhà hàng gặp đối tượng xem mắt.
Đối phương nhìn bề ngoài có vẻ nhã nhặn, nhưng vừa mở miệng đã bốc mùi “toxic”.
Hắn hỏi tuổi tôi, rồi chậc lưỡi nói: “Phụ nữ nên kết hôn sớm.
Tuổi của em giờ mà cưới thì phải sinh con ngay.
Mẹ tôi bảo, phụ nữ sau 25 tuổi thì con sinh ra chất lượng kém.”
“Mẹ tôi nói, tôi là con một, nhất định phải có người nối dõi.
Kết hôn rồi thì em phải sinh con trai cho nhà tôi.”
“À đúng rồi, em không có bệnh gì chứ?
Mẹ tôi nói tốt nhất là nên sống thử, có bầu rồi mới cưới.
Giờ mấy cô gái thời nay chơi bời, phá thai nhiều, đến lúc cưới thì lại không sinh được con.”
“Tôi hơi mắc bệnh sạch sẽ. Em còn trinh không? Haha, đùa thôi. Nếu em giận là thua rồi nhé.”
Tôi cố nhịn cơn muốn lật bàn, trong đầu lẩm nhẩm:
Thế giới tươi đẹp đến vậy, mà tôi lại tức giận như thế, thật không nên không nên.
Rồi tôi nở một nụ cười gượng, cố gắng giữ hình tượng dịu dàng thân thiện của mình, nhẹ nhàng đáp:
“Chà… anh trai này, nhìn tuổi anh chắc cũng không còn trẻ nữa nhỉ? Đến giờ vẫn chưa có ai kết hôn với anh, anh không định tự nhìn lại bản thân sao?”
“Nhà anh không có gương à? Hay là anh không biết đi tiểu để soi mặt?”
“Tôi thấy anh thật có hiếu, lớn chừng này rồi mà vẫn cái gì cũng ‘mẹ tôi nói’.”
“Chắc lúc sinh anh ra, bệnh viện kỹ thuật kém, hộ sinh quên cắt dây rốn ấy nhỉ?”
“Thế này đi, tôi gợi ý cho anh. Nếu anh muốn truyền giống, muốn có hậu duệ tốt, thì tìm một người đã có con trai mà vẫn còn trinh ấy.”
“Ví dụ như… Đức Mẹ Maria chẳng hạn.
Dù đứa bé không phải con anh, nhưng vợ thì vẫn là của anh đấy.”
“Ơ~ tôi đùa thôi.
Thấy anh đùa cũng vui nên thử xem thế nào.
Anh đừng nghiêm túc quá, nghiêm túc là thua đó.”
“Anh trai à, tôi là người khá bẩn bừa, không xứng với anh cao quý thanh khiết đâu.
Tôi xin phép không ở đây làm anh chướng mắt nữa.
Tôi đi trước nhé.”
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì hắn cười nham hiểm:
“Cô đang dùng chiêu ‘lùi để tiến’ đấy à?”
Hôm nay tôi ra đường chắc quên xem lịch…
Gặp ma rồi.
Nhưng tôi đâu phải pháp sư, bắt được đâu!
Tôi đến cả trợn mắt cũng lười, cầm túi lên đi luôn.
Ai ngờ hắn vội vã đứng dậy, kéo lấy tay tôi:
“Cô tính ăn chùa à?
Đồ ăn lên rồi, cô không trả tiền mà đòi đi?”
Khách các bàn xung quanh đều nhìn về phía này.