Chương 1 - Gặp Lại giữa Vòng Tay Lạnh
Sau khi chia tay Vệ Càn Dã hai năm, bệnh ung thư phổi của tôi cuối cùng cũng bước vào giai đoạn cuối.
Trong khoảnh khắc cuối đời, tôi lê tấm thân đau đớn đến hồ Namtso.
Chúng tôi từng hẹn ước, khi yêu nhau đủ 999 ngày, sẽ cùng nhau tới đây.
Nhưng cuối cùng, chỉ có một mình tôi đến.
Điện thoại của bác sĩ thúc giục tôi quay lại hóa trị reo không ngừng.
Tôi ấn nút tắt âm, đem chiếc dây chuyền Vệ Càn Dã từng tặng, chôn xuống bên bờ hồ.
“Vệ Càn Dã, đây là lần cuối cùng em nhớ đến anh.
Có lẽ sau này, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”
Lời vừa dứt, máu mũi tôi nhỏ xuống nền cát.
Sau lưng lại vang lên giọng nói mà tôi ngày đêm mong nhớ suốt ba năm:
“Cô gái, có thể giúp tôi và bạn gái chụp một tấm ảnh được không?”
…
Trái tim tôi trong khoảnh khắc ấy như ngừng đập.
Vội vàng lau đi vệt máu, tôi quay đầu lại, Vệ Càn Dã đứng ngay đó.
Ánh mắt anh trong giây phút nhìn thấy tôi bỗng chấn động, đồng tử co rút, tràn ngập kinh ngạc.
“A Dã, hai người quen nhau à?”
Cô gái bên cạnh anh thân mật khoác tay, tò mò hỏi.
Vệ Càn Dã gượng gạo dời ánh mắt khỏi tôi, ôm chặt cô gái vào lòng, giọng nói lạnh lẽo như gió hồ Namtso:
“Không quen.”
Yêu nhau hai năm, giờ thành không quen.
Khóe môi tôi gượng cười, trái tim đau như bị ngàn mũi kim châm, nghẹt đến mức không thể hít thở.
Còn đang ngây người, Vệ Càn Dã đã thô bạo nhét máy ảnh vào tay tôi:
“Chụp không? Chúng tôi còn vội.”
Cô gái thấy anh thái độ không tốt, vội vã cười làm lành với tôi:
“Xin lỗi chị nhé, anh ấy tính tình vậy thôi.”
Rồi lại quay sang anh, nũng nịu trách móc đầy vừa đủ:
“A Dã, bác gái muốn chúng ta đi du lịch để bồi dưỡng tình cảm, còn dặn nhất định phải chụp ảnh gửi cho bà xem. Em biết anh không vui, nhưng cũng không thể vô lễ với người khác như vậy chứ?”
Cô ấy nhắc đến mẹ anh, rồi quay sang tôi, dịu giọng bảo đảm:
“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền, làm phiền chị rồi.”
Vệ Càn Dã nhíu mày:
“Chương Uyển, nói nhiều với cô ta làm gì.”
Trong đầu tôi “ong” một tiếng.
Thì ra cô gái này chính là Tống Chương Uyển…
Người mà mẹ Vệ Càn Dã hai năm trước đã nhận định chắc chắn sẽ là con dâu nhà họ Vệ.
Khi ấy, tôi vừa dọn dẹp lại cửa hàng sau một trận hỗn loạn, đến tìm Vệ Càn Dã, vô tình nghe thấy mẹ anh nói:
“Con dâu nhà họ Vệ chỉ có thể là người biết tiến thủ như Tống Chương Uyển.
Một đứa mở quán nướng thì giúp được con cái gì? Còn vọng tưởng bám lấy con, thật là không biết xấu hổ!”
Còn Vệ Càn Dã im lặng rất lâu, chỉ đáp:
“Mẹ, con biết rồi. Con sẽ nghe theo gia đình, cưới một người khiến mọi người vừa lòng.”
Không ngờ, bây giờ họ đã sắp thành đôi.
Ngũ tạng tôi như bị xé nát, đau đến mức gần như đứng không vững, chỉ ngơ ngác nhận lấy máy ảnh.
Trong khung hình, Vệ Càn Dã ôm vai Tống Chương Uyển, ánh mắt dịu dàng.
Còn cô ấy tựa vào ngực anh, nở nụ cười ngọt ngào, rực rỡ.
“Tách” – tôi ấn xuống nút chụp.
Nước mắt bất chợt dâng mờ tầm mắt.
Tống Chương Uyển cầm lấy máy, hài lòng xem lại ảnh, hoàn toàn không nhận ra sự thất thố của tôi.
Chỉ có Vệ Càn Dã tiến đến gần, giọng trầm thấp, lạnh như băng:
“Khúc Thời Lạc, bộ dạng đáng thương này em diễn cho ai xem?
Sao nào, hối hận rồi à? Ngày đó em vứt bỏ tôi như rác, chẳng phải rất dứt khoát hay sao?”
Tôi ép nước mắt quay về, ngẩng đầu gượng cười nhìn anh:
“Vệ tiên sinh, anh có nghĩ nhiều quá rồi không?
Chỉ là buông bỏ một đoạn tình cảm không phù hợp, cần gì phải làm ra vẻ bi thương sinh ly tử biệt như thế.”
2
“Chia tay với anh, em chưa từng hối hận.”
Sắc mặt Vệ Càn Dã trong thoáng chốc trở nên u ám, giống như bị người ta giáng cho một cú đấm.
“Được, Khúc Thời Lạc, em giỏi lắm! Loại người như em, vĩnh viễn không xứng đáng nhận được chân tình của bất kỳ ai!”
Nói xong, anh đột ngột quay người, nắm tay Tống Chương Uyển bỏ đi thật nhanh.
Mãi đến khi bóng dáng Vệ Càn Dã dần khuất xa, tôi mới không kìm nổi, khẽ bật ra một nụ cười chua chát.
Phải, là tôi buông tay, tôi có tư cách gì để khóc đây?
Tôi không hối hận khi chia tay với Vệ Càn Dã, cũng chẳng còn cơ hội để hối hận nữa.
Dù sao… tôi sắp chết rồi.
Tôi run rẩy lôi ra ống thuốc giảm đau cho ung thư phổi, thành thạo đâm vào tĩnh mạch cổ tay.
Dòng chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi thấm vào cơ thể, tôi nhìn lần cuối chiếc dây chuyền bị chôn vùi dưới lớp cát.
Rồi vứt ống tiêm đi, khởi động xe.
Xe vừa chạy đến lối ra của thánh hồ, chợt vang lên một trận ồn ào.
Lại là Vệ Càn Dã.