Chương 8 - Gặp Lại Chồng Cũ Trong Bệnh Viện

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12.

Đây không phải lần đầu Giang Tri Ý nghe câu này.

Lần trước nghe thấy, cô bị Cố Từ lừa gạt, nằm trên giường bệnh bị rút ra năm ống máu.

Vì thế lần này, khoảnh khắc nghe xong, cô gần như theo bản năng rụt tay lại, rồi giáng cho anh một cái tát thật mạnh.

“Bốp!”

m thanh giòn vang chói tai.

Mọi ánh mắt trong hội trường lập tức đổ dồn về phía họ.

Khuôn mặt Cố Từ bị lệch sang một bên, dấu ngón tay hiện rõ trên má anh.

Anh giữ nguyên tư thế ấy, như bị hóa đá.

Giang Tri Ý khẽ lắc bàn tay hơi tê, ánh mắt không chút dao động: “Xin lỗi, phản ứng căng thẳng một chút.”

Hàm ý trong câu nói đó, không ai hiểu rõ hơn Cố Từ.

Anh đột ngột quay đầu lại, mắt càng đỏ, bước lên vội vã, muốn giữ tay cô lần nữa: “Không phải vậy đâu, Tri Ý! Lần này là thật! Anh biết anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ!”

Giang Tri Ý liếc qua gương mặt đau khổ của anh, như đang nhìn một diễn viên kém cỏi diễn không đạt.

Rồi cô nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, bác sĩ Cố đang nói gì, tôi nghe không hiểu.”

Sắc mặt Cố Từ trắng bệch, anh hé môi muốn nói gì đó, nhưng không thốt nổi.

Nhìn anh như vậy, Giang Tri Ý chỉ thấy buồn cười, cũng đột nhiên nhìn rõ những điều trước đó chưa từng hiểu.

Ham muốn kiểm soát của Cố Từ quá mạnh, anh thích nắm người khác trong tay, đến khi đã thuần phục được người đó, anh liền mất hứng, đi tìm thứ gì mới mẻ hơn.

Khi phát hiện món đồ chơi của mình không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, anh lại thấy mới lạ, muốn giành lại.

Nhưng đó không phải yêu, cũng không phải hối hận.

“Giờ anh nói hối hận?” Giang Tri Ý nhạt giọng cười, “Chẳng qua vì anh phát hiện con rối từng xem anh là cả thế giới, bỗng có linh hồn rồi, không còn xoay quanh anh nữa, nên anh khó chịu, anh không cam lòng. Cố Từ, cái này không gọi là yêu, gọi là hèn hạ.”

Môi Cố Từ bắt đầu run, nhưng anh vẫn cố giữ thể diện.

“Không phải thế, Tri Ý, anh mất đi rồi mới biết trân quý… Em còn nhớ lúc trước không, anh làm thêm kiếm tiền học, em chờ anh ở nhà.”

“Em thích nhất đồ ăn vặt trước cổng trường, lần nào anh cũng mang về cho em.”

“Hồi đó chúng ta đẹp biết bao…”

Giang Tri Ý khẽ lắc đầu, trong mắt chỉ còn lại sự xa cách triệt để.

“Cố Từ, nể tình hai mươi năm, đây là lần cuối tôi nói những lời này.” Giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ, “Chúng ta kết thúc rồi. Tôi không yêu anh nữa, từ lâu đã không còn. Sau này xin đừng xuất hiện trước mặt tôi, cũng đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Cô ngừng lại, nhìn anh một cái, ánh mắt như nhìn một người xa lạ.

“Anh tự lo phần mình đi.”

Nói xong, cô không hề do dự, xoay người bước thẳng về phía thang máy.

“Tri Ý! Giang Tri Ý!” Cố Từ khản giọng gọi theo, muốn đuổi theo nhưng chân nặng như đeo chì.

Những ánh mắt tò mò, cảm thông, chán ghét xung quanh như vô số kim châm vào người anh.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy dần khép lại, tách biệt hoàn toàn bóng lưng lạnh lùng và dứt khoát ấy khỏi thế giới của mình.

Anh loạng choạng, cảm giác hối hận cuộn lên như sóng lớn, gần như không chống đỡ nổi.

Không biết bao lâu sau, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, giống như một đứa trẻ đánh rơi viên kẹo, hoang mang không biết phải đi đâu.

________________________________________

13.

Chuyện nhỏ hôm đó đối với Giang Tri Ý chẳng đáng nhắc, cô không để trong lòng.

Vẫn đi làm, tan ca như thường, tập trung vào bệnh nhân và nghiên cứu, cuộc sống không vì thế mà nổi sóng.

Cố Từ đến nói lời hối hận, biết đâu lại là cái bẫy nào nữa, chỉ là lần này cô không tin cũng không quan tâm.

Anh ta đã trở thành người vô cùng không quan trọng trong thế giới của cô.

Cho đến một tuần sau, một vị khách không mời phá vỡ sự yên tĩnh của phòng khám.

Lâm Khê đến.

Không đặt lịch, cô ta trực tiếp đẩy cửa phòng khám của Giang Tri Ý.

So với năm năm trước, cô ta đầy đặn hơn, là dấu hiệu của thai kỳ, nhưng sắc mặt lại không hề hồng hào, trái lại mang vẻ u ám, mệt mỏi đến mức lớp trang điểm cũng khó che.

Hôm khám thai lần trước Giang Tri Ý đã để ý, gương mặt cô ta trang điểm dày, chỉ khi biết đứa trẻ khỏe mạnh mới hơi lộ chút vui.

Lâm Khê mặc váy bầu rộng, bụng đã nhô rõ, ánh mắt thì sắc như dao, đâm về phía Giang Tri Ý đang viết bệnh án.

“Giang Tri Ý!” Giọng Lâm Khê mang theo cơn giận không kềm được, đến mức quên cả tiếng “chị” đã gọi biết bao lần.

Trong phòng còn một bệnh nhân gần kết thúc khám và một y tá phụ, cả hai đều bị làm cho ngẩn ra.

Giang Tri Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Khê, trong mắt chỉ thoáng qua chút kinh ngạc nhạt như khói, rồi lập tức trở lại bình thản.

Cô mỉm cười với bệnh nhân: “Tình trạng của cô tôi đã nắm rõ, cứ điều trị như trong phác đồ này, tuần sau tái khám.”

Rồi ra hiệu cho y tá đưa bệnh nhân ra ngoài.

Y tá lo lắng nhìn cô, dìu bệnh nhân rời đi và chu đáo đóng cửa lại.

Phòng khám chỉ còn hai người.

“Có chuyện gì không, giáo sư Lâm Giang Tri Ý đặt bút xuống, giọng khách sáo xa cách như đối với bất kỳ vị khách lạ nào.

“Giang Tri Ý, quả nhiên là cô.” Lâm Khê nghiến răng, “Hôm đó cô đeo khẩu trang nên tôi không nhận ra, khó trách sắc mặt Cố Từ lại kỳ quái như vậy!”

Gương mặt Giang Tri Ý không đổi, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.

Biểu cảm ấy càng khiến Lâm Khê phẫn nộ.

Cô ta bước nhanh tới, hai tay chống lên bàn, người đổ về phía trước, ánh mắt hung dữ:

“Giang Tri Ý, cô còn biết xấu hổ không?”

“Đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, tại sao còn như hồn ma không tan mà bám lấy anh Cố Từ? Cô tưởng dùng mấy chiêu lạc mềm buộc chặt sẽ khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý hả? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ!”

Giang Tri Ý chỉ yên lặng nhìn cô ta, không vì lời nhục mạ mà nổi giận, chỉ hơi nhíu mày.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Giang Tri Ý nhạt giọng, “Nếu cô nói đến hội nghị tuần trước, đó là phân công công việc bình thường, ngoài ra tôi và anh Cố Từ không có bất cứ tiếp xúc cá nhân nào.”

“Phân công bình thường?” Lâm Khê bật cười lạnh, ánh mắt đầy oán độc.

“Nói dễ nghe quá ha! Anh ấy về nhà là thần hồn điên đảo, ngày nào cũng ôm mấy món đồ cũ xem! Không phải cô cố tình quyến rũ, sao anh ấy thành ra vậy?”

“Giang Tri Ý, tôi cảnh cáo cô, tránh xa anh ấy ra! Anh ấy là chồng tôi, là cha đứa bé của tôi! Nếu cô còn dám dây dưa, đừng trách tôi không khách khí!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)