Chương 8 - Gặp Lại Bạn Trai Cũ Trong Phòng Khám
“Tôi thấy cậu đúng là đói khát.” Tôi cúp máy, đầu óc mơ hồ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Vân Chu lại nhắn tới:
“Chị em, tôi thấy rõ là cô chưa quên anh ta, anh ta cũng chưa quên cô.”
“Không bằng cho anh ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.”
Tôi rối bời, hình ảnh Giang Nhất Hằng của quá khứ và tối qua đan xen, khiến tôi nhất thời không nghĩ ra được gì rõ ràng.
Dù thật tâm anh thế nào, thì sự lạnh lùng năm đó là thật, nếu không tôi đã chẳng phải lúc nào cũng lo được lo mất.
Ai dám đảm bảo rằng bây giờ anh không chỉ là hứng khởi nhất thời, hay đang dỗ dành tôi mà nói bừa.
13
Tối về, tôi vừa đi tới cửa nhà, đã thấy một bóng dáng cao ráo đứng đó.
Tôi giật mình, nhìn kỹ — là Giang Nhất Hằng.
“Anh nấu cơm rồi.” Giang Nhất Hằng nắm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt, “Nể mặt tới ăn thử nhé?”
Tôi do dự một chút, nhưng vẫn không chống nổi sự dụ hoặc như hồ ly của anh, để anh dắt vào nhà.
Rồi anh lập tức ôm chặt tôi vào lòng.
“Chuyện tối qua… em có thể đồng ý với anh không?”
“Tôi hỏi là chuyện gì?” Tôi muốn đẩy anh ra.
Anh lại ôm chặt hơn, nghiến răng nói: “Xuống giường là chối à?”
“Khúc Mục Tâm, đừng chia tay anh.”
Tôi khẽ chạm vào mặt anh, anh nghiêng tới cọ vào tay tôi, rồi mọi thứ lại trượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh hôn lên vết mổ của tôi, động tác nhẹ đến mức như chạm, ngứa ngáy.
Tôi nhớ lại trước đây, nhớ tới nhiều chi tiết khác.
Ví dụ như đôi găng tay len tôi đan cho anh, ngày nào anh cũng đeo, giữ gìn cẩn thận, ai hỏi thì anh đều nói là bạn gái tự làm, còn có chút khoe khoang.
Ví dụ như khi tôi đợi anh ăn cơm ở căng-tin, lần nào anh cũng là người tới đầu tiên của lớp, bóng dáng từ xa tiến lại, trán đầy mồ hôi vì chạy.
Ví dụ như tôi học hành lơ đễnh, hay ham chơi trốn học, anh dù nghiêm mặt răn dạy nhưng vẫn tranh thủ thời gian rảnh để luyện khẩu ngữ cùng tôi — cuối cùng anh gần như học được, còn tôi thì chưa.
Chúng tôi đều từng cố gắng, chỉ trách khi đó cả hai còn quá trẻ, không tìm ra cách ở bên phù hợp.
Cũng chẳng ai chịu mở miệng trước để nói ra những ấm ức.
“Giang Nhất Hằng, chúng ta thử lại lần nữa đi.” Tôi nói.
Anh khựng lại một nhịp thở, dịu dàng hôn tôi.
“Anh yêu em, Khúc Mục Tâm.”
14
Đồ dùng thử thường rất hợp ý, từ công việc đến bạn trai cũng vậy.
Tôi nghỉ việc, đổi sang chỗ làm mới. Trong thời gian đó, anh giúp tôi nghĩ kế, hễ rảnh lại nấu cơm mang tới công ty cho tôi.
Anh luôn để ý tới cảm xúc của tôi, nghe tôi than phiền, hưởng thụ những lúc tôi làm nũng, còn học cách nói vài câu tình cảm trắng trợn.
Thường thì chưa kịp nói xong mặt đã đỏ — đáng yêu chết mất.
Những năm qua tôi cũng trưởng thành hơn, cố gắng giữ khoảng cách với anh, giảm bớt những đòi hỏi.
Nhưng ngược lại, anh lại không vui.
Đi trực đêm cũng phải nhắn tin cho tôi, kể vài chuyện lặt vặt ở bệnh viện.
Trước khi ngủ nhất định phải hôn một cái, một ngày không liên lạc là coi như mất liên lạc vĩnh viễn.
Kiểu bạn trai này, tôi rất ưng.
Mỗi lần tôi tới bệnh viện tìm anh, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi rồi quay sang tám chuyện, lấy anh ra đùa:
“Ôi, lần cắt ruột thừa đó tốt ghê, cắt cho bác sĩ Tiểu Giang ra luôn bạn gái.”
“Tôi còn vào kiểm tra phòng, lúc đó thấy bác sĩ Tiểu Giang lượn qua lượn lại, lén lút lắm.”
Cô đánh máy ở phòng siêu âm mỗi lần thấy tôi cũng phấn khích ra mặt:
“Tôi biết mà! Tôi biết chắc là hai người có gì đó!”
“Không phải… là có tình riêng!”
Khi tôi nghỉ phép năm, không biết anh bỏ bùa gì cho lãnh đạo bệnh viện mà lại xin được nguyên kỳ nghỉ, đi biển cùng tôi.
Chúng tôi chẳng làm gì nhiều, chỉ ôm nhau ngồi trên cát xây lâu đài, hoặc nằm bên bờ biển ngắm trời.
Như hai học sinh tiểu học, thay phiên kể chuyện những năm qua — nói ngắn gọn là tâm sự với nhau.
“Anh chưa từng có bạn bè.” Anh ôm tôi, khẽ nói.
“Họ bảo tính anh quá lạnh, khó gần.”
“Nhưng anh vốn không thích ai lại gần mình, trừ em.”
“Còn nhớ buổi liên hoan khoa đó không? Em làm đổ nước lên người anh, lần đầu tiên anh thấy vui vì có người tiếp cận mình.”
“Nhưng anh không dám để lộ nhiều, sợ em phát hiện ra con người bên trong anh vừa nhạt nhẽo vừa tẻ nhạt.”
“Anh tự ti, lại còn tự tôn mạnh mẽ… buồn cười phải không?”
Tôi gãi cằm anh, nhìn thẳng vào mắt:
“Đừng nói là năm đó vì thế mà anh lạnh nhạt với tôi nhé.”
Mặt anh hơi đỏ, rồi bỗng nói:
“Thật ra khi chúng ta mới quen, mấy thằng bạn cùng phòng đột nhiên chủ động hiến kế cho anh.”
“Họ nói anh không giỏi giấu cảm xúc, hễ rung động là đỏ mặt, thế thì không đàn ông chút nào.”
“Họ đưa anh xem nhiều video, bảo rằng như thế phụ nữ sẽ nghiện hơn.”
“Ví dụ đừng chủ động liên lạc quá, ít gọi video, thỉnh thoảng ‘bỏ đói’ em, ít nói nhiều làm, ít vẽ vời viển vông mà lo hoạch định tương lai.”
“Giờ anh nghi ngờ họ ghen tị vì anh tìm được bạn gái dễ thương thế này.”
Anh nghiến răng nói.
Chuẩn, rất đàn ông thẳng.
Tôi bật cười trong lòng anh.
Suy cho cùng, vẫn là vì chúng tôi chưa từng dám thực sự mở lòng với nhau.
Nhưng đi một vòng lớn, may mà vẫn có thể gặp lại.
“Họ nói thì anh tin à?” Tôi hỏi.
“Có vài cái anh thấy đúng, như là lo cho tương lai.”
“Anh đã vạch ra rất nhiều tương lai của chúng ta, quay đầu lại thì… em đã biến mất.”
Giọng anh vẫn khàn, không muốn nhắc lại.
Rồi anh hít sâu, bế tôi lên đi vào phòng.
“Làm gì vậy?” Tôi nhìn ra ngoài trời, “Đi đâu?”
“Vào phòng nghỉ chút.” Anh khàn giọng nói.
Tôi giật mình, đoán được anh định làm gì.
“Ban ngày ban mặt mà!”
Vào phòng rồi, anh lại bỏ mặc tôi, tự mình biến mất.
Tôi đợi một lúc, đang sốt ruột thì từ xa đã thấy anh mặc blouse trắng, bước về phía tôi trong làn gió biển.
Giống như vị thần từ thiên giới đến để bên tôi cả đời.
Tôi khẽ động lòng, cười hỏi:
“Bác sĩ Giang, anh không bảo blouse trắng bẩn sao?”
Anh ôm eo tôi, vành tai đỏ ửng: “Câu đó không gạt em, blouse trắng đúng là bẩn…”
“Nhưng.”
“Cái này anh mới mua, bản đặc biệt.”
Mặt tôi nóng bừng.
“Thích không?” Anh cúi mắt hỏi.
“Cũng… tạm.” Tôi cứng miệng đáp.
Thật ra là rất thích.
Chúng tôi từ bình minh đến hoàng hôn, từ lúc mặt trời lặn tới khi mặt trời mọc.
Không tranh từng phút giây, chỉ cầu bên nhau dài lâu.
Hết