Chương 15 - Gặp Gỡ Kẻ Hack Trái Tim

Tô Tô – nữ thần của tôi.

Thì ra là cô ấy viết mấy thứ đó…

Một cô gái ngoan như vậy, mà lại viết cái thể loại đó sao…

Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa ngượng ngùng.

Thì ra… cô ấy biết đến tôi.

Cô ấy viết chi tiết đến vậy, ngay cả vóc dáng của tôi cũng để ý đến…

Vậy có thể hiểu là cô ấy cũng thích tôi không?

Aaa! Ngượng chết mất!

Tôi đỏ bừng mặt, lập tức úp đầu vào sách.

Cơn nóng vừa nén xuống lại cuộn trào, dữ dội hơn, mãnh liệt hơn.

Tôi cúi đầu nhìn xuống…

Cỏ, một loài thực vật.

Tôi chẳng nhớ rõ mình quay về ký túc thế nào, chỉ biết não thì khô, người cũng khô.

Quăng balo một bên, tôi leo thẳng lên giường, chùm chăn kín mít, bọc mình lại như một cái bánh chưng.

Lúc rời thư viện, tôi còn đỏ mặt đối mặt với Tô Tô.

Cô ấy ôm laptop, gương mặt nhỏ nhắn nhìn ngoan vô cùng.

Nhưng những gì cô ấy viết ra, câu chữ nào cũng dã tính tràn trề.

Tôi đắm chìm trong suy nghĩ:

Người tôi thích có thể cũng thích tôi — một niềm vui khiến tôi không thể dứt ra.

Cho đến khi bạn cùng phòng gào khóc lăn lê bò lết xông vào phòng.

Khụ… suýt chút quên lúc đầu mình tới thư viện để làm gì.

Vậy rốt cuộc tôi có nên chủ động tấn công không nhỉ?

Dù sao cái tên hội trưởng gầy nhom của văn học xã hình như cũng thích cô ấy?

Kệ đi! Tôi phải chủ động! Tôi phải “going” cô ấy!

Người dũng cảm thì mới có người yêu!

Kể từ cái đêm tôi đọc mấy bài viết “hổ sói” trong thư viện đó, đêm nào tôi cũng mơ thấy Tô Tô.

Ở cái tuổi máu nóng sục sôi, sáng dậy phải giặt một cái quần trong cũng là chuyện thường thôi.

Nhưng tôi lại bị bạn cùng phòng bắt gặp, từ đó chẳng yên với mấy lời trêu chọc:

• “Nóng máu thế này, trông là biết sắp có vợ rồi…”

• “Đúng tuổi trai tơ, có người mình thích thì thế là bình thường thôi…”

• “Này nghĩa phụ, dù bọn con gọi người là cha, nhưng yêu đương phải xanh sạch đấy, đừng làm chuyện gì nông nổi…”

• “Phải đó, em gái khoa Văn nhìn ngoan vậy, phải tiến từng bước nhẹ nhàng…”

Tôi: ?

Đồ trời đánh! Tôi có nói gì đâu, sao tụi nó biết được?!

“À, muốn hỏi sao bọn tôi biết à?

Hôm nọ tao thức dậy đi tè, nghe mày nói mớ gọi tên cô ấy, thế là mấy đứa bọn tao theo dõi mày vài hôm, quả nhiên có chuyện!”

Tôi: ……

Biết tôi thầm thích Tô Tô, đám bạn cùng phòng đều giúp tôi giấu, chỉ là mỗi lần gặp cô ấy thì tụi nó sẽ lén nhắc nhở tôi một tí.

Để hiểu rõ hơn trong lòng cô ấy nghĩ gì về tôi, tôi quyết định lén đọc truyện cô ấy viết.

Tôi lén hack vào máy tính của cô ấy, và khi thấy trong thư mục có tới mấy chục thư mục con, tôi sốc mất một lúc lâu.

Tổng cộng có 187 tài liệu, 187 chương truyện!

Cô ấy nhất định là thích tôi!

Tôi phấn khích đến mức cả đêm không ngủ nổi, đọc hết một lèo hơn trăm chương truyện.

Cô ấy thật sự… biến thái dễ sợ, mà tôi lại thích điên cuồng.

Trời vừa hửng sáng, tôi ôm cục sắt vào nhà vệ sinh.

Mỗi tuần cô ấy đều cập nhật truyện mới. Mỗi lần có chương mới, tôi lập tức vào đọc.

Tôi nhận ra tâm trạng của cô ấy ảnh hưởng rất lớn đến hướng phát triển câu chuyện, nên bằng một cách kỳ lạ nào đó, tôi đang quan tâm cô ấy, vừa lén lút lại vừa thỏa mãn.

Trong lúc đọc hễ phát hiện lỗi chính tả tôi đều âm thầm sửa lại giúp cô ấy, chương nào đặt sai chỗ tôi cũng điều chỉnh lại.

Khi quyết định làm những việc này, mỗi ngày tôi đều mong cô ấy phát hiện ra tôi.

Một tháng sau, có một người bạn cùng lớp đến hỏi tôi vài kiến thức về lập trình.

Tôi biết người này, là bạn trai của bạn cùng phòng Tô Tô.

Từ miệng cậu ta, tôi biết được Tô Tô đã phát hiện có người động vào máy tính của cô ấy, và đang tìm cách bắt được kẻ đó.

Cơ hội của tôi tới rồi.

Tôi chuẩn bị mấy cuốn sách liên quan, đánh dấu phần trọng điểm, nhờ cậu bạn ấy chuyển cho Tô Tô, hy vọng cô ấy có thể thông qua những kiến thức đó mà tự mình lần ra tôi.

Việc học mấy thứ này có thể sẽ mất rất lâu, không biết cô ấy có học được không, có đủ kiên nhẫn không, nhưng tôi sẵn sàng đợi.

Điều tôi không ngờ tới là lần đầu gặp mặt lại đến nhanh như vậy.

Hôm ấy tôi đang đọc truyện cô ấy viết, đang làm mấy chuyện khó nói, xong việc thì đột nhiên phát hiện máy có hiện tượng lạ, tôi vội thao tác gấp, mở camera bên kia ra.

Thế là tôi và cô ấy… gặp mặt.

Tôi còn chưa mặc áo!!!

Tình thế cấp bách, tôi chỉ còn cách vừa đánh vừa chạy, chiếm thế chủ động.

Cô ấy đỏ bừng mặt vì tức, dễ thương chết đi được.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nổi giận chạy đến tìm tôi, nên thấp thỏm mong đợi suốt mấy ngày.

Nhưng cô ấy chẳng đến, thậm chí cũng ngừng đăng truyện.

Phải chăng đã dọa cô ấy sợ rồi?

Tôi bắt đầu thấy mất mát.

Hôm diễn ra trận bóng, tôi mặc áo thi đấu màu xanh mới tinh, vì cô ấy từng viết tôi mặc màu xanh rất đẹp, nhưng hôm ấy tôi tìm khắp sân bóng cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Chắc chắn là bị tôi dọa rồi.

Tôi rất sợ, liệu có phải cô ấy sẽ xa lánh tôi từ nay trở đi không?

Tôi quyết định: đằng nào cũng vỡ lở rồi, tôi sẽ hack máy cô ấy lần nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)