Chương 5 - Gả Vào Quốc Công Phủ
7
Sau ngày hồi môn ba ngày, Bùi Thiệu Thanh liền bận bịu trở lại.
Người ta vẫn nói, quan càng lớn thì người càng bận,Quả nhiên chẳng sai.
Lúc đầu, hắn ngày ngày đi sớm về muộn, ta cũng chẳng để bụng,Cho tới khi hắn liên tiếp ba ngày không trở về phủ, Ta bắt đầu thấy không vui.
Tính toán thời gian hắn hạ nha từ quan, ta đã sớm đến trước chờ đợi,
Muốn làm một hiền thê, đích thân đến đón hắn về phủ.
Nào ngờ chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Cuối cùng, một vị sai dịch canh cửa trông thấy ta đứng đợi đã lâu,
Lại thấy ta ăn mặc không hề tầm thường,
Liền bước tới hỏi ta tìm ai.
Đợi ta nói ra tên, hắn mới vội vàng vào trong gọi Bùi Thiệu Thanh.
Chốc lát sau, người nọ mới từ trong Đại Lý Tự bước ra.
Thấy ta đứng nơi cửa, vẻ mặt có phần bất ngờ:“Sao nàng lại tới đây?”
Ta chu môi, giọng không vui:“Phu quân, chàng đã ba ngày không về phủ rồi đấy.”
Lúc này hắn mới chợt hiểu ra, liền vội vã lên tiếng giải thích:
“Gần đây Đại Lý Tự có nhiều vụ án tồn đọng, công việc bận rộn, thường đến nửa đêm mới xong, nên ta liền nghỉ lại tại nha môn.”
Ta nhìn hắn, phồng má oán trách:
“Phu quân đã có thê tử, không hồi phủ cũng chẳng cho người về báo tin một lời, thiếp làm sao mà không lo lắng cho được?”
Hắn khẽ ngẩn người, mím môi, rồi nhẹ giọng đáp:“Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Lúc ấy ta mới nguôi giận.
“Thế tối nay… chàng có thể về nhà chứ?”
Sắc mặt hắn có chút khó xử.
Ta thở dài:“Thôi được rồi, thiếp hiểu mà.”
Nói xong liền vẫy tay cáo biệt, lên xe trở về phủ.
Vừa về tới, ta liền sai người xuống bếp chuẩn bị ít món ăn.
Nghĩ bụng, ngày ngày bận rộn như thế, e rằng một bữa cơm nóng cũng chẳng ăn được.
Chờ đầu bếp làm xong, ta tự mình mang cơm tới Đại Lý Tự.
Người gác cổng vẫn là vị sai dịch ban nãy, Thấy ta đến, liền trực tiếp dẫn ta tới thư phòng của Bùi Thiệu Thanh.
Hắn trông thấy ta, lại thoáng bất ngờ.
Ta giơ hộp cơm lên trước mặt hắn:“Đây, sợ chàng đói, thiếp đã về phủ nhờ người làm riêng cho chàng đấy.”
Hắn sững một khắc, trong lòng như có dòng ấm áp len vào tim,
Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười:“Cảm ơn nàng.”
Ta khẽ lườm một cái, lẩm bẩm:“Phu quân chàng khách sáo với thiếp quá rồi đó.”
Thấy hắn dọn dẹp văn thư xong,Ta liền thức thời bày cơm ra.
Hắn cầm đũa, nhìn món ăn rồi lại nhìn ta:“Nàng ăn chưa?”
Ta lắc đầu:“Đợi chàng ăn xong, thiếp sẽ về dùng sau.”
Hắn bảo:“Vậy thì cùng ăn đi.”
Mắt ta sáng lên, liền ngồi cạnh hắn, mỉm cười gật đầu.
Nhưng rồi chợt nhớ ra, ta chỉ mang theo một đôi bát đũa, Khẽ cắn môi, trong lòng hơi ngượng ngùng.
Chỉ đến khi người bên cạnh gắp một miếng thịt đưa tới miệng ta,Ta nhìn hắn, hớn hở há miệng cắn lấy,Trong lòng ngọt ngào vô hạn:“Phu quân thật tốt.”
Hắn hơi nhướng mày, thấy ta nuốt xuống, lại gắp thêm một đũa cơm đút cho ta.
Ta há miệng ăn, mắt long lanh nhìn hắn, khẽ bảo:“Phu quân cũng ăn đi.”
Hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng,Rồi quay đầu gắp một cọng rau xanh đưa vào miệng.
Thế nhưng khi đầu đũa chạm đến môi hắn,Ta rất rõ ràng nhìn thấy… vành tai hắn đỏ rực như sắp nhỏ máu.
Ta mỉm cười nhìn hắn, thầm nghĩ thì ra vị đệ nhất ngọc lang trong kinh cũng chẳng phải hạng người lãnh đạm vô tình gì cho cam, cũng biết đỏ mặt nữa đấy.
Cứ như vậy, chàng một miếng, thiếp một miếng,Bữa cơm cứ chậm rãi mà ấm áp trôi qua.
Dùng xong bữa, ta liền thu dọn phần cơm thừa vào hộp, chuẩn bị hồi phủ,Nào ngờ Bùi Thiệu Thanh lại cất tiếng gọi ta dừng bước.
Ta quay đầu lại, nhẹ hỏi:“Sao thế?”
Chỉ thấy hắn đứng dậy đi tới, đón lấy hộp cơm từ tay ta:“Chúng ta cùng về.”
Ta nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn:“Còn công vụ thì sao?”
Hắn đáp nhẹ:“Sáng mai tranh thủ sớm một chút là được.”
8
Về nhà tắm rửa xong xuôi,Hai người cùng nằm trên giường, chẳng ai lên tiếng trước.
Ta đang định ôm chăn vào lòng mà yên giấc,Bỗng cảm thấy một bàn tay lớn đặt lên eo mình.
Ta thức thời trở mình, dịch người sang nằm gần Bùi Thiệu Thanh hơn.
Chờ tới khi hắn bắt đầu cởi áo,Ta mới chợt hiểu hắn định làm gì,Có chút ngượng ngùng, khẽ đẩy hắn:“Ngày mai chẳng phải còn phải tới nha môn sao?”
Giọng hắn trầm thấp, tay vẫn không ngừng động:“Không sao cả.”
Ta nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói:“Phải rồi, cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, tay hắn chợt khựng lại.
Cả hai lặng lẽ trong chốc lát.
Ta giật mình, vội đưa tay bịt miệng,Mềm giọng dỗ dành:“Phu quân… thiếp không có ý đó…”
Lời vừa dứt,Đôi môi đã bị hắn mạnh mẽ chặn lấy.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, đến khi ta thở không nổi mới được buông ra.
Một lát sau, ta thở hổn hển trong lòng hắn,Còn hắn thì hơi thở dồn dập, ôm lấy ta càng lúc càng chặt hơn.
Ngay khi nhận ra cảm giác khác thường từ nơi chân chạm vào,Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn nóng bỏng như muốn thiêu đốt.
Ta nuốt nước bọt đầy căng thẳng,Cảm giác lần này dường như… có chút không giống lần trước.
Cho tới khi bị hắn dằn vặt đến bật khóc,Ta mới thật sự tin rằng… phu quân của ta tuyệt đối không có vấn đề gì.
Hắn lần này như muốn dốc hết sức mà trừng phạt ta,Mạnh mẽ đến mức khiến ta chẳng thể trốn tránh, chỉ có thể để hắn gần hơn, gần thêm nữa.
Cuối cùng, ta thật sự không chịu nổi,Nức nở van xin:“Phu quân… thiếp thật sự rất mãn nguyện rồi…”
“A Rào sẽ không bao giờ dám xem thường chàng nữa…”
“Không được đâu… để lần sau nhé… được không~”
Mãi đến khi trời hửng sáng, ngoài viện vọng vào tiếng gà gáy lác đác,Ta mới nằm rũ rượi trong lòng Bùi Thiệu Thanh, mệt đến mức không muốn mở mắt.
Hắn lúc này mới chịu buông tha cho ta, nhìn cảnh hỗn độn trên giường,Bèn đứng dậy bế ta lên, gọi thị nữ vào thay chăn đệm lộn xộn,Rồi nhẹ nhàng bế ta sang tiểu thất để rửa mặt tẩy thân.