Chương 10 - Gả Thay Nhị Lang Nhà Họ Phó

“Mỗi một ngày rời xa, ta đều rất nhớ chàng. Ta sợ… sợ chàng chết, sợ không được gặp lại.”

“Lúc đầu, ta không bận tâm nếu chàng phát hiện thân phận ta. Lộ rồi, cùng lắm ta lấy cái chết chuộc lỗi.”

“Nhưng rồi ta càng lúc càng yêu chàng, càng sợ bị chàng phát hiện, càng sợ chàng giận ta…”

“Ta từng nghĩ sẽ có một ngày nói rõ tất cả với chàng…”

“Nhưng ta không dám. Không dám nhìn thấy ánh mắt thất vọng của chàng. Nên khi tỷ tỷ hồi tâm đổi ý, ta… đã đồng ý.”

Phó Dục An không để ta nói thêm.

Nước mắt hòa lẫn trong nụ hôn, mang theo cả vị đắng lẫn ngọt ngào.

Không biết bắt đầu từ lúc nào…

Chỉ cần nhìn thấy tên vị thuốc quen thuộc, ta lại nhớ đến đơn dược chàng hay dùng.

Nghe ai gọi bán vằn thắn đầu phố, lòng lại nhớ đến lần chàng tự tay làm món đó.

Đi ngang tiệm bánh, sẽ không quên mua chút bánh mã thầy chàng ưa thích.

Thứ từng khiến ta khó chịu nhất – túi đựng thuốc – giờ cũng luôn mang theo bên người.

Tưởng rằng rời đi sẽ phai nhòa…

Nào ngờ, xa rồi mới càng nhớ hơn.

“Khi ta không ở đây… nàng cũng từng khóc như vậy sao?”

“Không có…”

14

“Vậy, tra ra được kẻ ám sát là ai chưa?”

“Bình thường chàng đối xử ôn hòa, sao có người to gan lớn mật xông vào phủ hạ thủ?”

Phó Dục An khẽ dụi mặt vào gò má ta, thở dài:

“Là mẫu thân.”

“Thái phu nhân?”

Ta kinh ngạc đến nghẹn lời.

“Vài ngày trước là ngày giỗ của tam đệ.”

“Ta cùng đại ca đến từ đường dâng hương. Mẫu thân vừa khóc vừa chủ động bắt chuyện với ta. Ta cứ ngỡ người đã nguôi ngoai, trong lòng còn vui mừng… Nào ngờ, người rút dao giấu trong tay áo, đâm ta một nhát.”

“Sao người có thể nhẫn tâm đến vậy…”

Phó Dục An như đã quen với điều đó, giọng trầm thấp đầy buồn thảm:

“Cả đời này, người sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.”

Chàng rất đau.

Mà ta… lại không thể xoa dịu lấy một phần.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy chàng, như một cách bù đắp cho lời hứa từng né tránh.

“Phu quân… ta sẽ luôn luôn ở bên chàng, mãi mãi.”

Ngày Phó Dục An tháo chỉ vết thương,

Ta vì liên tục nôn nghén mà bí mật mời Ôn đại phu đến bắt mạch.

Đã hơn hai tháng mang thai.

Tính ngược thời gian là đêm cuối trước khi ta rời đi.

Ta còn chưa kịp báo tin vui này cho Phó Dục An…

Thì biến cố ập đến.

Thái phu nhân qua đời.

Bà vú hầu hạ kể lại người ra đi trong giấc ngủ, vẻ mặt an lành.

Sáng hôm ấy khi vào phòng gọi dậy, thân thể đã lạnh cứng.

Đại ca và đại tẩu lo liệu hậu sự, phó thác chàng lại cho ta chăm sóc.

Từ khoảnh khắc tin dữ đưa đến,Phó Dục An… không còn nói thêm một lời nào.

Mối oan nghiệt nối liền giữa huynh đệ, giữa mẹ con,tựa hồ đều chấm dứt trong một cái chết không tiếng than.

Cả đời này,

Ấu niên, chàng chỉ mong có được một ánh mắt trìu mến từ mẫu thân.

Khi trưởng thành, lại chỉ mong một lời tha thứ.

Rốt cuộc,

Cái gì cũng không có được.

Phó Dục An mê man suốt hai ngày.

Đến khi tỉnh lại, chàng chỉ lặng lẽ nằm đó, hồn phách như chưa hoàn toàn trở về.

Ta đích thân bưng lên một đĩa bánh mã thầy do chính tay mình làm.

“Phu quân, ăn chút gì nhé?”

Chàng rất thích món bánh này.

Thuở nhỏ thường ăn, nhất là do mẫu thân làm, hương vị ấy đã khắc ghi sâu trong ký ức.

Từ sau khi tam đệ qua đời, chàng chưa từng được ăn lại.

Vì trong lòng chàng, bánh mã thầy là thứ duy nhất có thể đại diện cho tình thương từ một người mẹ dù người ấy chưa từng thực lòng thương chàng.

Nước mắt chàng rơi xuống không tiếng động.

Lòng ta cũng đau thắt.

“Thử một miếng nhé, phu quân.”

Phó Dục An không đành lòng để ta lo, gắp một miếng lên nếm.

Nét mặt bỗng thay đổi, khó tin lại ăn thêm miếng nữa.

“Không thể nào… mẫu thân rõ ràng đã…”

Ta hiểu điều chàng chưa nói ra, liền tiếp lời:

“Có phải hương vị này giống hệt thuở trước không? Mẫu thân chính là người đã dạy ta cách làm.”

“Lúc chàng tĩnh dưỡng, ta có lén đến thăm bà mấy lần. Phương pháp làm bánh là khi ấy bà truyền lại cho ta.”

Chàng thì thào, khó lòng tin tưởng:

“Thật sao… sao có thể như vậy…”

Miệng nói không tin, nhưng nước mắt đã tuôn ra như suối.

Chàng nức nở, vai run rẩy, nước mắt hòa lẫn bánh vụn dính đầy khóe môi.

Chàng ăn từng miếng một như phát điên, vừa ăn vừa khóc như một đứa trẻ thất lạc đường.

Ta đưa tay nâng mặt chàng lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt lệ mặn cay, khẽ khàng thì thầm:

“Phu quân, thật ra mẫu thân sớm đã tha thứ cho chàng rồi. Chỉ là không biết phải mở lời ra sao. Suốt bảy năm trời oán hận, làm khổ người – làm khổ cả chính mình.”

“Có lẽ khi biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, bà mới nghĩ đến chuyện truyền lại cách làm bánh mã thầy, để nhắn gửi một điều cuối cùng.”

Phó Dục An im lặng.

Rồi bỗng lại bật khóc như kẻ mất hồn, nước mắt tuôn ào ạt, vừa khóc vừa ăn, không khác gì tiểu hài tử thất sủng bao năm mới lần đầu được ôm lấy một tia ấm áp.

Ta bặm môi, không để nước mắt rơi xuống.

“Phu quân, mẫu thân chỉ muốn dùng bánh mã thầy nói với chàng rằng: ‘Bà đã buông bỏ rồi’. Vậy nên chàng cũng hãy học cách buông bỏ được không?”

“Ngày sau, chúng ta một nhà ba người, bình an hạnh phúc bên nhau.”

Phó Dục An bỗng sững sờ.

“Nàng… nàng vừa nói gì?”

Ta mỉm cười, ghé sát tai chàng thì thầm:

“Hỷ sự… đã thành.”

“Chúng ta… sắp có con rồi.”

Hai ngày sau, bài vị mẫu thân được nhập từ đường.

Dâng hương xong bước ra, thần sắc chàng tựa như ánh dương vừa xua tan mây mù.

Ta nghĩ, lớp sương lạnh đeo bám chàng bấy lâu… cuối cùng cũng tan biến rồi.

Còn về công thức làm món bánh mã thầy kia, rốt cuộc từ đâu mà có

Trời biết, ta biết, nàng biết.

Không cần ai khác phải rõ.

Về sau…

Phó Dục An có ta thương, có con yêu.

Một đời này, rốt cuộc cũng có chốn quay về.

(Hết )