Chương 2 - Gả Thay Hốt Vàng

3.

Ba ngày sau hôn lễ là ngày lại mặt, ta sai người chuẩn bị xe ngựa rồi tự mình trở về Thẩm phủ.

"Vương phi, theo lẽ thường tình, nữ nhân sau khi thành hôn trở về thì phải có phu quân đi cùng. Tại sao người lại một mình trở về?"

Cô bé đứng đợi ở một bên không khỏi hỏi, sau khi ta gả vào phủ thì Lăng Lạc được Tiêu Cảnh Hành cử đến phục vụ ta, nên chắc chắn cô ấy không biết trong Thẩm gia đang xảy ra chuyện gì.

Cha ta và kế mẫu là những người rất nóng tính, nếu ta ch/ọc gi/ận ông thì phải làm sao? Những rắc rối như vậy ta tự mình giải quyết thì tốt hơn.

Hơn nữa……

Ta kéo rèm thở dài, nhìn Lăng Lạc: “Nhìn xem, bên ngoài lạnh c/óng. Cái lạnh cuối xuân khiến trời càng lạnh hơn mấy ngày qua. Vương gia sức khỏe không tốt, không thể chịu nổi sự dày vò như vậy.” ."

Đôi khi ta cảm thấy như bị th/ôi mi/ên, không phải ta đã kết hôn mà giống như ta có một con thú cưng mỏng manh, những ngày này ta luôn lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của nó.

"Vương phi thật sự quan tâm tới điện hạ."

Ta ôm mặt trong tay và gật đầu.

Tiêu Cảnh Hành thật sự là một người đàn ông cô đơn, ngoại trừ hoàng đế chỉ biết thưởng vàng bạc châu báu, cùng các chị dâu và cháu trai rắc rối. Hắn cũng có một số vấn đề giống ta, nên ta chỉ có thể quan tâm hắn nhiều hơn.

Nghĩ ngợi một lúc, xe ngựa đã dừng lại, ta nhờ Lăng Lạc giúp xuống xe, cha và kế mẫu cùng Thẩm Ngọc Thư đang đợi ở bên ngoài.

Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của họ, ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vì ở ngoài không tiện nói chuyện nên ta cùng họ đi tới đại sảnh.

Bàn đã sẵn sàng, và ta nhìn quanh sau khi ngồi vào chỗ.

"Sao ta không thấy mẫu thân đâu?"

"Cái gì mà A Nương, nàng ta chỉ là thê thiếp..."

Thẩm Ngọc Thư còn chưa nói hết lời, cha đã ngắt lời: “Con cũng biết nương con yếu đuối, ta đã bảo nương con ở trong nhà để tránh bị c/ảm lạnh.”

Tốt lắm, dù sao thì ta và hắn cũng là cha con, nên chúng ta đều nói quanh co giống nhau.

Tuy nhiên, ta khoe mình có phần thành thật nhưng ông ta lại không hề hay biết.

"Ta muốn gặp mẫu thân."

Giọng ta ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

"Sao vậy, ngươi cho rằng trở thành Bình Hoài Vương phi là có thể lên mặt trong cái nhà này sao? Ngươi không hiểu địa vị của mình là như thế nào à!"

Thẩm Ngọc Thư không thể chịu đựng nổi nữa, đứng dậy h/ét vào mặt ta.

“Muội muội đang mắng ai vậy?” Ta lạnh lùng hỏi, sau đó nhìn về phía phụ thân của ta, ông ấy không ngăn cản Thẩm Ngọc Thư, chắc là vì ông ấy cho rằng những gì cô ta nói là đúng.

Kế mẫu ở bên im lặng nói: "Vạn Loan, hằng ngày ta dạy ngươi như thế nào? Cái gì? Gả vào hoàng cung xong, ngươi liền quên hết quy củ?"

"Bởi vì ngươi bây giờ đã là vương phi, không thể tùy ý làm b/ậy. Nếu truyền ra nói rằng Bình Hoài vương phi là một nữ nhân li/ều lĩ/nh, th/ô tụ/c, làm xấu danh tiếng của Bình Hoài Vương, ngươi nghĩ hắn sẽ xử lý thế nào? Hả?"

Đúng như dự đoán, bà ta đã hoành hành ở nhà này lâu như vậy, chỉ cần nói vài câu là đã khiến ta không thể nói lên lời.

Ta nắm chặt tay, cố gắng đ/è né/n cơn tứ/c gi/ận trong lòng, vừa định nói chuyện thì phía sau vang lên một giọng nói.

“Ta không cần phu nhân của ta phải lo lắng về việc ta phải xử lý thế nào.”

Ta quay lại nhìn thì thấy Tiêu Cảnh Hành đang dẫn người vào. Có lẽ vì thời tiết lạnh nên sắc mặt hắn hơi tá/i nh/ợt hơn bình thường và có chút ố/m y/ếu, nhưng cũng không giấu được phong thái cao thượng khác người.

Ta đứng dậy đi tới chỗ hắn, vội vàng hỏi: “Trời lạnh lắm, sao chàng lại tới đây?”

“Ta không tới, ngươi sẽ bị bọn hắn bắ/t n/ạt mất.” Tiêu Cảnh Hành thấp giọng nói, sau đó ngước mắt nhìn kế mẫu: “Mạo mạn hỏi phu nhân, vương phi rất hiếu thảo, rất quan tâm đến mẹ ruột. … Nàng ấy chỉ muốn gặp nương của mình thôi, không được sao? Có vấn đề gì sao?"

"Điện hạ nói đùa, ta không có ý đó."

“Nếu đã như vậy, hãy sắp xếp cho nàng gặp mẫu thân đi.”

Kế mẫu và phụ thân ta nhìn nhau, nhưng không có ý định di chuyển, bà ta mỉm cười nói: "Điện hạ xin mời vào nhà đã, bên ngoài thời tiết lạnh gi/á như vậy, chúng ta ăn cơm trước đi, không cần vội."

“Vâng, thưa điện hạ, xin ngài dùng bữa trước.”

Thẩm Ngọc Thư cũng lên tiếng thuyết phục.

Từ khi Tiêu Cảnh Hành bước vào, ánh mắt nàng ta vẫn luôn không rời khỏi hắn.

Ta nhìn nàng ta, rồi nhìn Tiêu Cảnh Hành, và vô thức nắm lấy tay hắn.

Từ nhỏ đến giờ nàng ta luôn có bộ dạng như thế này mỗi khi muốn gi/ật đồ của ta, những thứ khác thì có thể, nhưng người này thì không.

Đây là hy vọng của ta, và nó chỉ có thể là của ta.

“Không vội, vương phi, nàng có đói bụng không?” Tiêu Cảnh Hành không thoải mái di chuyển tay, sau đó nhìn ta hỏi.

"Ta không đói, ta muốn gặp mẫu thân."

Ta nhìn về phía Tiêu Cảnh Hành, cảm thấy tự tin hơn một chút và nói với giọng mạnh mẽ.

"Được." Hắn gật đầu nhìn phụ thân và kế mẫu, "Vì ta không thể nhờ vả Thẩm đại nhân và phu nhân nên ta chỉ có thể ra lệnh cho hạ nhân làm thay vậy."

Ánh mắt hắn lạnh lùng hơn một chút, trầm giọng ra lệnh: "Thanh Song, dẫn người đi mời mẫu thân của nàng tới đây."

Ta đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của hắn, quai hàm căng cứng cho thấy lúc này hắn đang không vui lắm, nhưng ta lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Chưa bao giờ có ai cho ta chỗ dựa vững chắc như vậy.

"Vương gia, Lâm phu nhân chỉ là thứ thiếp, không có khả năng làm mẹ vợ của ngài." Phụ thân ta sắc mặt â/m trầ/m đến đ/áng s/ợ.

Ta kéo tay áo của Tiêu Cảnh Hành.

Phụ thân hiện tại được coi là một đại thần quan trọng trong triều đình, cuộc hôn nhân giữa Thẩm Ngọc Thư và Tiêu cũng sắp được đưa vào nghị sự, Tiêu Cảnh Hành, một hoàng tử tạm thời mất quyền lực, không thể công khai thách thức ông ta như thế này được.

Tiêu Cảnh Hành liếc nhìn ta: " Nàng có phải nên để ta thể hiện khoe khoang uy tín của mình một chút được không?"

Ta mím môi, cong cổ giả làm chim cút.

Được rồi, vậy hắn cứ tiếp tục đi.

Tiêu Cảnh Hành thực sự nói tiếp.

"Theo như ta được biết, Lâm phu nhân là thê tử đầu tiên của ngài, Thẩm lão gia. Về phần phu nhân trước mặt, bà ta mới là người gả vào sau."

Chuyện này hồi đó được kế mẫu giấu kín, ngoài chúng ta ra, ở Kinh thành hầu như không có ai biết, ta cũng chưa từng đề cập với hắn, làm sao hắn biết được?

Ta nhìn Tiêu Cảnh Hành một cách kỳ quái.

Hắn cũng liếc nhìn ta, ánh mắt như muốn nói, như thể không dấu ta điều gì?

"Thật vô lý!" Nhưng kê mẫu của ta vốn là không bình tĩnh được, bao nhiêu năm qua, chuyện này vẫn là nỗi oá/n h/ận nhất trong lòng bà ta: “Ngươi…Ta hiểu rồi...…”

"Có phải là nói dối hay không, phu nhân biết rõ ràng." Tiêu Cảnh Hành không muốn nghe bà ta nói nữa, ngắt lời nói: "Hay là phu nhân nhanh như vậy đã quên mất? Ta không ngại nhắc cho người nhớ về một số người và sự việc. Giúp bà nhớ lại ký ức.”

Bà ta tức thì có chút ho/ảng h/ốt, sắc mặt Thẩm Ngọc Thư đột nhiên t/ái nh/ợt, nàng ta ôm chặt cánh tay đỡ mẫu thân của mình.

“Thẩm tiên sinh, giáng chính thất làm vợ lẽ không tốt cho thanh danh của ngài đâu…”

Ngay khi phụ thân ta chuẩn bị nói gì đó, Tiêu Cảnh Hành đã h/o trước và trở lại với vẻ ngoài yếu ớt thường ngày.

Ta muốn khóc nhưng không thể rơi nước mắt, nên đã nhanh chóng đỡ hắn dậy, cố gắng trấn an hắn : “ Đã nói chàng không cần trở về cùng ta, nhưng bây giờ lại khiến chàng thành ra như vậy khiến ta thấy rất có lỗi.”

Tiêu Cảnh Hành tựa vào người ta, nhịn xuống cơn ho, khàn giọng nói: “Ta không sao.”

Đôi mắt hơi đỏ lên, hắn nhìn phụ thân ta và những người khác với ánh mắt có phần áp bức: “Nếu ta thật sự có mệnh hệ gì, người phải gánh trách nhiệm cũng không phải là nàng.”

Như nhận thấy điều gì đáng sợ, Thẩm phụ vội vàng phái người đi mời thái y, dỗ dành Tiêu Cảnh Hành ngồi xuống trong đại sảnh ấm áp.

Thanh Song nhanh chóng bước vào và lớn tiếng bẩm báo: "Bẩm Vương gia, Lâm phu nhân không thấy ở trong nhà. Ta đã phái người đi hỏi thăm. Hôm qua Lâm phu nhân đã được đưa đến thôn trang bên ngoài thành."

"Cái gì!"

Ta đột nhiên đứng dậy nhìn phụ thân ta, hắn vẻ mặt lạnh lùng quay đi, ta t/ức gi/ận đến choá/ng vá/ng, suýt chút nữa đứng không vững.

Tiêu Cảnh Hành nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt của ta, khiến ta bình tĩnh lại, nhìn Thanh Song hỏi: “Đệ đệ ta thì sao?”

"Thiếu gia Thẩm cũng không có ở trong nhà."

Ta lập tức mất trí, bước tới chất vấn Thẩm Thông: “Ngay từ đầu ông đã đồng ý với ta như thế nào? Hôm kia ta mới thành hôn, ông quay lại liền đưa mẫu thân ta đến một thôn trang bên ngoài thành. Ông biết nương ta vốn dĩ đã yếu đuối, sao có thể để nàng một mình ở đó? Tại sao! Thẩm Thông, mẫu thân ta là vợ cả của ông, A Dực là con ruột của ông , sao ông có thể tàn nhẫn như vậy!”

“Hỗ/n x/ược!” Thẩm Thông đứng dậy giơ tay định đá/nh ta.

Ta tứ/c g/iận trừng mắt nhìn ông ta, nhưng cánh tay ông ta đã bị Tiêu Cảnh Hành chặn lại, ông ta liếc nhìn Tiêu Cảnh Hành rồi buông ra, lạnh lùng nói: “Nàng ta ngày nào cũng gan/h gh/ét và gây r/ắc rố/i cho chúng ta, chúng ta đưa nàng đến thôn trang là vì tốt cho nàng. Còn A Dực, là hắn tự mình muốn đi. Ta thậm chí còn không biết hắn đã đi đâu”.

“ Ông luôn nói những lời giả dối như vậy.” Ta đỏ bừng mắt đẩy hắn rồi bước ra ngoài.

4.

Không biết ngoài nhà tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, ta cúi đầu bước nhanh về phía trước, muốn rời khỏi ngục tù ngột ngạt của Thẩm phủ, chỉ muốn đi đến chỗ A Nương và A Dực.

Trên mặt đất đã có tuyết đọng lại, ta bước đi càng lúc càng nhanh, lại không cẩn thận bị n/gã.

Ta chỉ thấy khắp nơi đau nh/ói, ta chưa bao giờ sợ đa/u nhưng khi ngồi dậy, ta lại không cầm được nước mắt.

Một lúc sau, một chiếc áo choàng rơi xuống phủ lên người ta, người đó quấn chặt lấy ta rồi ôm lấy ta ngay.

Ta ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.

“Ta sẽ tự đi.” Ta thấp giọng nói.

"Nếu ta để nàng tự đi, liệu nàng có bị ng/ã lần nữa không?"

Tiêu Cảnh Hành vẫn không quên giễ/u cợ/t ta, ta tứ/c gi/ận mở áo choàng ra nhìn hắn: “Thả ta xuống, ta muốn tìm A Nương và A Dực.”

"Yên lặng nào." Hắn liếc nhìn ta, lấy tay che lại chiếc áo choàng, một lúc sau mới dịu giọng nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi gặp mẫu thân của nàng nào. Về phần đệ đệ của nàng, ta sẽ cử người ngay lập tức đi tìm kiếm. Chắc chắn có thể tìm được, đừng lo lắng quá.”

Ta thở phào nhẹ nhõm một lúc, nghĩ nghĩ rồi lại vén áo choàng lên: “Vừa rồi ta thấy ngài còn h/o và kh/ó th/ở, ngài nên thả ta xuống đi, ta sẽ không n/gã nữa đâu.”

“Với sức nặng của nàng, trước đây ta có thể cõng được mười người một lúc.”

Tiêu Cảnh Hành thậm chí không thèm nhìn ta lấy một cái và khịt mũi lạnh lùng.

Vừa rồi ta đang lo lắng không biết mình có làm ngài ấy m/ệt không, nghe xong ta cũng cảm thấy bớt lo lắng, vì ta vốn không phải là người kiên trì nên ta lập tức thả lỏng người, để yên cho ngài ấy ôm mình.

Không sao cả, trời sập thì Tiêu Cảnh Hành chắc chắn cũng sẽ đỡ thôi.

Sau khi lên xe ngựa, khi ngài ấy đặt ta xuống một cách kiên quyết, ta nắm lấy áo choàng kéo xuống thấp, chỉ để lộ một đôi mắt cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của Tiêu Cảnh Hành.

Vẫn t/ái nh/ợt như ngày nào, môi ngài ấy ngày càng đỏ bừng, ánh mắt chợt liếc nhìn ta, ta vô thức tránh né.

Ngài ấy nhếch môi mỉm cười tiến lại gần, ta sữ/ng s/ờ khi ngài ấy kéo áo choàng xuống, nhịn cười nhẹ nhàng nói: “Đã đến lúc nàng nên trả ơn cho ta rồi.”

Ta mím môi, cảm thấy bầu không khí bị câu nói của ngài ấy ph/á v/ỡ một phần, ta chỉ có thể trợn mắt nhìn, nhét lại chiếc áo choàng vào tay ngài ấy.

Ta nghe thấy ngài ấy bật cười, sau đó ta t/ức gi/ận nhìn về phía ngài ấy: "Sao ngài lại cười?"

Tiêu Cảnh Hành đưa tay lên chạm vào mặt ta, thản nhiên lau lau mặt ta: “Vậy tại sao nàng lại khóc.”

"Ngài!"

Phải gắng lên.

Ta t/ức g/iận đến mức hai mắt tối sầ/m, kiếp trước ta đã làm điều á/c gì, để rồi kiếp này luôn có người muốn ch/ọc gi/ận ta như vậy.

Ta hất tay Tiêu Cảnh Hành ra và thu mình vào góc trong một lúc.

Ngài ấy vòng cánh tay dài ôm lấy ta, đẩy ta vào lòng, không hề dịu dàng chút nào, đúng lúc ta sắp đẩy ngài ấy ra, ta nghe thấy ngài ấy nói những lời nghèn nghẹt phía trên ta: “Được rồi, ta sẽ để nàng tr/ốn một lát, để nàng có thể khóc."

Mũi ta đau nhức và ta thực sự đã khóc, khi ta khóc, không hiểu sao ta lại ngủ quên trong vòng tay ngài ấy.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, ngài ấy đã ôm ta ra khỏi xe ngựa, ta ngơ ngác mở mắt ra, trong chớp mắt đã nhìn thấy nương của ta đang đứng cách đó không xa.

"A Nương!"

"Loan Loan..." Nương của ta tiến về phía trước vài bước, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Hành, bà ấy có chút s/ợ h/ãi dừng lại, hơi lùi lại.

Tiêu Cảnh Hành đặt ta xuống, hơi cúi người chào : “Bái kiến nhạc mẫu”

A Nương ta chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, vội vàng xua tay: " Vương gia, ngài không cành phải tạ lễ như vậy đâu."

"A Nương, người…người có khỏe không? Người có thấy khó chịu không? Người có..." Ta bước tới, nắm tay A nương và hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì." A Nương cười gật đầu, sau đó nói: "Mau vào bên trong nói chuyện đi, ở bên ngoài rất lạnh."

Ta đang định đi theo A nương thì chợt cảm thấy mắt cá chân đ/au nh/ức, chân lập tức mềm nh/ũn ra, Tiêu Cảnh Hành bước tới đỡ ta đầu tiên, cau mày.

“Có chuyện gì vậy?” A nương nhanh chóng hỏi.

"Có lẽ... có lẽ là do gần đây ta đã làm việc chăm chỉ." Ta thản nhiên nghĩ ra một lý do.

Ánh mắt A Nương sáng lên, trên mặt có chút xấu hổ, ta có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Cảnh Hành, ngài ấy mím chặt môi, lén lút giơ tay lên g/õ nhẹ vào sau đầu ta.

Ta vội vàng che đầu lại, ta còn chưa kịp phản ứng thì ngài ấy đã bế ta lên đi vào phòng, tai ta vẫn còn đỏ bừng, ta đưa tay che lại nhưng phát hiện không phải do lạnh.

"Ngài có thấy ấm áp không?"

"Yên tĩnh chút."

Ta cố ý im lặng, rồi nhìn A Nương đang nhẹ nhàng bước vào.

Bà ấy mang ra một tách trà nóng, ta đưa tay nhận nhưng bà ấy lại đưa cho Tiêu Cảnh Hành, ta xấu hổ chỉ có thể chạm vào tay mình.

"Vương gia, cảm ơn ngài đã đích thân đến đây."

“Còn ta thì sao, A Nương?”

A Nương mỉm cười, bình tĩnh vỗ về ta, ra hiệu cho ta im lặng, rồi ngồi xuống phía bên kia.

Đúng thật là, có con rể liền quên luôn nữ nhi của mình.

Ta siết chặt áo choàng và mím môi giận dữ.

Thấy hai người họ không nói gì, ta không thể nín thở được nữa, ngồi thẳng lên hỏi: “Nương ơi, A Dực đâu rồi? Thằng bé đi đâu rồi? Hơn nữa, khi người chuyển đến sống ở đây, họ có cho thằng bé đi theo không? Có xảy ra rắc rối gì không?""

"Con không cần lo lắng cho A Dực, hắn tự mình rời đi, ta biết."

"Việc đến đây là do ta lựa chọn. Con và A Dực không còn ở đó nữa. Ta ở đó một mình. Khi nhìn thấy họ, ta lại cảm thấy hoả/ng s/ợ."

Nhìn thấy sự ch/án gh/ét thực sự trong mắt A Nương, ta tin lời bà ấy nói và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng bà ấy ở đây một mình nên ta không thể yên tâm, nhìn thấy A Nương cúi đầu nghịch bộ ấm trà, ta ngập ngừng liếc nhìn Tiêu Cảnh Hành bên cạnh, ngài ấy hơi nhướng mày, dường như hiểu ý ta. rồi nghiêng người về phía ta, thì thầm vào tai ta: "Nói ‘ cầu xin chàng’ đi."

Ta gi/ận d/ữ nhìn ngài ấy, được rồi, mọi người đều phải cúi đầu dưới mái hiên, ta gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Cầu xin chàng đó.”

“Này, điều này có vẻ không chân thành chút nào.”

Ta gần như trợn mắt tức giận, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Điện hạ thông minh phi phàm, nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu nhỏ nhặt của ta mà phải không?"

Ngài ấy mỉm cười dịu dàng và thốt ra hai từ: "Ngây thơ."

Ai mà ngây thơ thế?

Ta chưa kịp ph/ản khá/ng thì đã nghe thấy ngài ấy nói: “Sao nhạc mẫu không quay lại cùng với chúng ta? Trong phủ còn rất nhiều sân trống, người có thể dọn vào ở trong đó.”

"Cảm tạ điện hạ đã quan tâm. Bất quá, thứ nhất, việc này không phù hợp lễ nghi. Thứ hai, nếu ta thật sự rời đi, Thẩm đại nhân sẽ không đồng ý. Sống ở đây, mặc dù cách xa Thịnh Kinh, điều tốt nhất là nó sạch sẽ, không phải là nơi đây không thể sống tốt.”

Ta biết A Nương không muốn ta đắc tội Thẩm gia lần nữa, ta cũng biết A Nương nhìn có vẻ hiền lành nhưng cũng rất bướng bỉnh, người khác không dễ dàng thuyết phục được bà ấy nên ta chỉ có thể làm theo ý bà ấy mà thôi.

A Nương kịp thời chuyển đề tài, cười nói: “Điện hạ đi đường xa, ta nghĩ ngài cũng đói rồi. Nếu điện hạ không phiền, ta sẽ chuẩn bị bữa ăn ngay bây giờ.”

Tiêu Cảnh Hành gật đầu: "Cảm ơn."

Ta nhìn A Nương bước ra ngoài rồi thở dài, ta không thể khuyên bà ấy quay lại được mặc dù đã cố gắng hết sức để cầu xin Tiêu Cảnh Hành, mọi cố gắng của ta đều vô ích rồi.

Ta nhìn ngài ấy mới chợt nhận ra chúng ta đã trở lên thân thiết với nhau như vậy, ta gần như nép vào trong vòng tay ngài ấy, chẳng trách vừa rồi A Nương nhìn ta lạ lùng như vậy.

Ta vô thức ngả người ra sau mà không để ý đến chàng trai thấp bé phía sau, Tiêu Cảnh Hành đã kịp thời đặt tay lên eo ta để ngăn ta va vào hắn.

Sau đó, chúng ta lập tức giữ khoảng cách với nhau một chút, và ta hiếm khi ngồi thẳng lưng vì sợ vượt quá quy củ dù chỉ một chút trong khi đó ngài ấy liếc thì nhìn xung quanh.

A Nương rất nhanh đã trở về, trên bàn bày ra mấy món ăn tự nấu, Tiêu Cảnh Hành vui vẻ đưa tay đỡ ta đứng dậy, hai chúng ta cùng ăn cơm với A Nương.

Nhìn đôi lông mày dịu dàng của bà ấy, ta cảm thấy trên những món ăn được bày trên đĩa ngọc như Thẩm phủ cũng không có ngon lắm, loại tiệc Quế Ninh này chính là điều ta đã nghĩ đến.

Ta lại ngước mắt lên và thấy Tiêu Cảnh Hành đang nhìn ta, đôi lông mày sâu thẳm như ngày nào, ta sửng sốt rồi mỉm cười với ngài ấy.

Ăn tối xong, A Nương tiễn chúng ta ra ngoài, trước khi rời đi, bà ấy đột nhiên gọi Tiêu Cảnh Hành: “Vương gia, thần biết ngài rất quan tâm đến Loan Loan, nhưng nàng ấy từ nhỏ đã không kiềm chế được tính tình nó/ng nả/y của mình…, ngay cả trong lời nói và hành động đều rất li/ều lĩn/h, hy vọng điện hạ sẽ thông cảm cho nữ nhi của ta."

Tiêu Cảnh Hành gật đầu, ôn tồn nói: “ Vãn bối đã ghi nhớ lời nhạc mẫu nói.”

Lúc này A Nương mới cười, nhìn ta vẫy vẫy tay: “ Mau đi đi.”

Sau khi lên xe ngựa, Tiêu Cảnh Hành suy nghĩ một chút, đột nhiên nhìn về phía ta hỏi: “Loan Loan, là tên gọi thân mật của nàng phải không?”

Lần này đến lượt ta bảo ngài ấy im lặng.

Đúng là A Nương luôn nói những điều thật dư thừa mà.

Nhưng giống như một đứa trẻ mới khám phá ra điều thú vị, ngài ấy nhìn ta rồi lại gọi“ Loan Loan”, rồi cười lên không thương tiếc.

Ta đảo mắt và nhìn đi nơi khác,đúng là trẻ con.