Chương 15 - Gả Thay Hốt Vàng
Hoàng đế suy nghĩ một chút, sau đó hưng phấn chỉ vào hắn mắng: "Ngươi lừa dối ta! Tiêu Cảnh Hành, ngươi muốn làm phản sao? Ngươi phản quốc!"
“Hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hành ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Trước đây ta thật sự tôn trọng và yêu quý huynh, ta cũng rất muốn giúp ngươi đảm bảo được vị trí này.”
"Nhưng rốt cuộc ta được gì?" Tiêu Cảnh Hành đến gần hoàng đế, "Trong trận chiến Xích Phong Độ, vì sao người Bắc Giới biết đường hành quân của ta mà bày mưu phục kích? Trong lòng huynh biết rõ, nhưng huynh sẵn sàng không màng đến tính mạng của ta để thực hiện các giao dịch.
"Ta cứu được một mạng người, nhưng chiến sĩ cùng ta chiến đấu thì sao? Năm vạn người chết ở Xích Phong Đô, đây chính là đế quốc của ngươi sao?"
“Sau đó, ngươi sợ ta còn là mối uy hiếp đến ngươi, liền sai thái y đổi thuốc cho ta, mong ta sẽ không bao giờ khỏi bệnh được nữa. Mấy năm nay, ngươi coi như tặng ta vô số quà, nhưng thực ra chúng chỉ là được sử để bù đắp cho cảm giác tội lỗi trong lòng ngươi mà thôi.”
"Ngươi khiêu khích ta cùng Tiêu Nhạn Lý đánh nhau, còn ngươi ngồi không ngư ông đắc lợi, nhưng ngươi đã bỏ lỡ một điều."
Tiêu Cảnh Hành mỉm cười quay đầu nhìn hoàng tử bên cạnh: “Điện hạ, đã đến lúc rồi, ngài không định nói sự thật với hoàng đế sao?”
Ta thấy sắc mặt hoàng đế trắng bệch, run rẩy quay đầu nhìn vị hoàng tử vẫn luôn im lặng bên cạnh: "Ngươi... ngươi cấu kết với hắn?"
"Phụ thân, từ nhỏ ngài đã dạy ta rằng phải đấu tranh vì mọi thứ. Ta hy vọng nhi tử ta sẽ xứng đáng với sự mong đợi của ngài." Hoàng tử khẽ mỉm cười chào.
“Điện hạ, chúng ta vẫn cần người phụ trách tổng cục bên ngoài.” Tiêu Cảnh Hành đúng lúc mở miệng, nhìn về phía hoàng tử.
“Xin lỗi thúc thúc, phiền người chiếu cố cho phụ thân của tờ một lúc rồi.” Vị hoàng tử đó mỉm cười dẫn mọi người ra khỏi Thái Cực Điện.
Sau khi hoàng tử rời đi, Tiêu Cảnh Hành nhìn hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Ca, ngươi tận tâm mở đường cho hắn, lại bị hắn cắn, cảm giác thế nào?”
"Ngươi... Ngươi..." Hoàng đế tức giận, rút ra kiếm của một hộ vệ bên cạnh lao về phía trước, "Ta sẽ giết ngươi!"
Tiêu Cảnh Hành bình tĩnh quay người ôm ta vào lòng bảo vệ, ta nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất, sau đó giọng nói trầm thấp của chàng ấy vang lên trên đầu ta.
"Thẩm Vạn Loan, đó là lời giải thích của ta. Còn lại, đừng nghe những lời người khác nói."
Ta có thể tưởng tượng được tình cảnh Thái Cực Điện sau một lúc sẽ xấu hổ đến mức nào nên ta quyết định đi theo Tiêu Cảnh Hành và ngoan ngoãn rời đi.
Ta được chàng ấy đưa về Bình Hoài Cung, tân hoàng lên ngôi, mấy ngày nay chàng ấy bận rộn đến nỗi ta không có chút thời gian nào gặp chàng ấy, nhưng mỗi đêm, dù muộn thế nào chàng ấy cũng sẽ lẻn lên giường ta, ta chỉ giả vờ như không biết.
Khi ta nhìn thấy chàng ấy một lần nữa, phía sau chàng ấy có người, ta hít một hơi thật sâu, tức giận đến choáng váng, không nhịn được bước tới nắm lấy tai Thẩm Thừa Dực: “Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đang giấu giếm ta phải không?"
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ xin thương xót!” Thẩm Thừa Dực bịt tai, kêu lớn cầu xin tha thứ.
Ta trừng mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, khoanh tay nhìn, gay gắt hỏi: “A Nương ta đâu!”
“Tỷ phu của ta đã phái người đến chăm sóc nương rồi, tỷ đừng lo lắng.” Thẩm Thừa Dực mỉm cười bước tới đỡ ta, nói: “Tỷ Tỷ à, ta không có ý giấu tỷ đâu. Chuyện này thực sự rất nguy hiểm, tỷ phu và ta đều không muốn làm liên luỵ đến tỷ. Tỷ đã khổ cực quá nhiều rồi."
"Chỉ cần may mắn là ngươi có thể quay lại nhìn thấy ta còn sống!"
Ta mạnh tay hất tay hắn ra, rồi lại nhìn Tiêu Cảnh Hành.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra, chẳng trách ta không biết lúc đó A Dực đang làm gì, hóa ra hắn làm việc cho Tiêu Cảnh Hành, có lẽ là nuôi binh, cũng có thể là đang thu thập tin tức tình báo?
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Thấy ta nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Hành, Thẩm Thừa Dực cố ý dẫn mọi người trở ra ngoài, trong lúc nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại hai người chúng ta, chàng ấy ho khan vài tiếng, nhìn ta đầy thương hại.
“Điện hạ, trong đại sảnh này chỉ có ngài và ta, không cần giả vờ.” Ta cau mày, không khách khí vạch trần chàng ấy.
Chang ấy có thực sự nghĩ rằng ta ngu ngốc khi làm tất cả những điều này với ta không?
Tiêu Cảnh Hành mím môi giải thích: “Ta không có ý giấu nàng chuyện của A Dực, ta không muốn nàng biết, đó cũng là chủ ý của riêng ta mà thôi.”
"Ừm."
"A Nương hiện tại đang ở trong biệt phủ ta mua ở Lĩnh Châu. Bà ấy không sao đâu."
"Ừm."
"Khi dọn dẹp tàn dư của nhóm Tiêu Diên Lợi, Thẩm Thông bị phát hiện đã thành lập phe cánh và nhận hối lộ. Hiện tại hắn đang ở trong ngục và sẽ sớm bị đày ải."
"Ừm."
“Hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hành ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Trước đây ta thật sự tôn trọng và yêu quý huynh, ta cũng rất muốn giúp ngươi đảm bảo được vị trí này.”
"Nhưng rốt cuộc ta được gì?" Tiêu Cảnh Hành đến gần hoàng đế, "Trong trận chiến Xích Phong Độ, vì sao người Bắc Giới biết đường hành quân của ta mà bày mưu phục kích? Trong lòng huynh biết rõ, nhưng huynh sẵn sàng không màng đến tính mạng của ta để thực hiện các giao dịch.
"Ta cứu được một mạng người, nhưng chiến sĩ cùng ta chiến đấu thì sao? Năm vạn người chết ở Xích Phong Đô, đây chính là đế quốc của ngươi sao?"
“Sau đó, ngươi sợ ta còn là mối uy hiếp đến ngươi, liền sai thái y đổi thuốc cho ta, mong ta sẽ không bao giờ khỏi bệnh được nữa. Mấy năm nay, ngươi coi như tặng ta vô số quà, nhưng thực ra chúng chỉ là được sử để bù đắp cho cảm giác tội lỗi trong lòng ngươi mà thôi.”
"Ngươi khiêu khích ta cùng Tiêu Nhạn Lý đánh nhau, còn ngươi ngồi không ngư ông đắc lợi, nhưng ngươi đã bỏ lỡ một điều."
Tiêu Cảnh Hành mỉm cười quay đầu nhìn hoàng tử bên cạnh: “Điện hạ, đã đến lúc rồi, ngài không định nói sự thật với hoàng đế sao?”
Ta thấy sắc mặt hoàng đế trắng bệch, run rẩy quay đầu nhìn vị hoàng tử vẫn luôn im lặng bên cạnh: "Ngươi... ngươi cấu kết với hắn?"
"Phụ thân, từ nhỏ ngài đã dạy ta rằng phải đấu tranh vì mọi thứ. Ta hy vọng nhi tử ta sẽ xứng đáng với sự mong đợi của ngài." Hoàng tử khẽ mỉm cười chào.
“Điện hạ, chúng ta vẫn cần người phụ trách tổng cục bên ngoài.” Tiêu Cảnh Hành đúng lúc mở miệng, nhìn về phía hoàng tử.
“Xin lỗi thúc thúc, phiền người chiếu cố cho phụ thân của tờ một lúc rồi.” Vị hoàng tử đó mỉm cười dẫn mọi người ra khỏi Thái Cực Điện.
Sau khi hoàng tử rời đi, Tiêu Cảnh Hành nhìn hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Ca, ngươi tận tâm mở đường cho hắn, lại bị hắn cắn, cảm giác thế nào?”
"Ngươi... Ngươi..." Hoàng đế tức giận, rút ra kiếm của một hộ vệ bên cạnh lao về phía trước, "Ta sẽ giết ngươi!"
Tiêu Cảnh Hành bình tĩnh quay người ôm ta vào lòng bảo vệ, ta nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất, sau đó giọng nói trầm thấp của chàng ấy vang lên trên đầu ta.
"Thẩm Vạn Loan, đó là lời giải thích của ta. Còn lại, đừng nghe những lời người khác nói."
Ta có thể tưởng tượng được tình cảnh Thái Cực Điện sau một lúc sẽ xấu hổ đến mức nào nên ta quyết định đi theo Tiêu Cảnh Hành và ngoan ngoãn rời đi.
Ta được chàng ấy đưa về Bình Hoài Cung, tân hoàng lên ngôi, mấy ngày nay chàng ấy bận rộn đến nỗi ta không có chút thời gian nào gặp chàng ấy, nhưng mỗi đêm, dù muộn thế nào chàng ấy cũng sẽ lẻn lên giường ta, ta chỉ giả vờ như không biết.
Khi ta nhìn thấy chàng ấy một lần nữa, phía sau chàng ấy có người, ta hít một hơi thật sâu, tức giận đến choáng váng, không nhịn được bước tới nắm lấy tai Thẩm Thừa Dực: “Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đang giấu giếm ta phải không?"
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ xin thương xót!” Thẩm Thừa Dực bịt tai, kêu lớn cầu xin tha thứ.
Ta trừng mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, khoanh tay nhìn, gay gắt hỏi: “A Nương ta đâu!”
“Tỷ phu của ta đã phái người đến chăm sóc nương rồi, tỷ đừng lo lắng.” Thẩm Thừa Dực mỉm cười bước tới đỡ ta, nói: “Tỷ Tỷ à, ta không có ý giấu tỷ đâu. Chuyện này thực sự rất nguy hiểm, tỷ phu và ta đều không muốn làm liên luỵ đến tỷ. Tỷ đã khổ cực quá nhiều rồi."
"Chỉ cần may mắn là ngươi có thể quay lại nhìn thấy ta còn sống!"
Ta mạnh tay hất tay hắn ra, rồi lại nhìn Tiêu Cảnh Hành.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra, chẳng trách ta không biết lúc đó A Dực đang làm gì, hóa ra hắn làm việc cho Tiêu Cảnh Hành, có lẽ là nuôi binh, cũng có thể là đang thu thập tin tức tình báo?
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Thấy ta nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Hành, Thẩm Thừa Dực cố ý dẫn mọi người trở ra ngoài, trong lúc nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại hai người chúng ta, chàng ấy ho khan vài tiếng, nhìn ta đầy thương hại.
“Điện hạ, trong đại sảnh này chỉ có ngài và ta, không cần giả vờ.” Ta cau mày, không khách khí vạch trần chàng ấy.
Chang ấy có thực sự nghĩ rằng ta ngu ngốc khi làm tất cả những điều này với ta không?
Tiêu Cảnh Hành mím môi giải thích: “Ta không có ý giấu nàng chuyện của A Dực, ta không muốn nàng biết, đó cũng là chủ ý của riêng ta mà thôi.”
"Ừm."
"A Nương hiện tại đang ở trong biệt phủ ta mua ở Lĩnh Châu. Bà ấy không sao đâu."
"Ừm."
"Khi dọn dẹp tàn dư của nhóm Tiêu Diên Lợi, Thẩm Thông bị phát hiện đã thành lập phe cánh và nhận hối lộ. Hiện tại hắn đang ở trong ngục và sẽ sớm bị đày ải."
"Ừm."