Chương 7 - Gả Hay Không Gả
Lần đầu tiên trong đời, chàng rời nhà mà ngày nào cũng đếm ngược để trở về.
Thấy chàng ngồi ôm vò rượu thẫn thờ, Lâm đại nhân đập mạnh lên vai chàng:
“Sao thế? Mấy hôm trước thức trắng đêm cũng muốn về, giờ lại không chịu xuống thuyền.
Tạ huynh đây là càng gần nhà càng thêm sợ?”
Không phải.
Là vì trước khi về Quảng Lăng, chàng nhận được bức tranh nàng gửi, vẽ căn nhà chàng hằng mong trở về.
Tranh là do đệ đệ Tạ Thanh Từ vẽ, chàng vừa nhìn đã nhận ra.
Trong thư nàng nhắc tới Thanh Từ, gọi thân thiết bằng nhũ danh “A Chỉ”.
A Chỉ giỏi vẽ vườn, A Chỉ có con mắt chọn đồ tinh tế, A Chỉ biết hàng quán nào bán bánh ngon nhất.
Theo sau là thư của Tạ Thanh Từ, câu chữ đều khoe khoang không giấu diếm.
Nàng khâu áo rất tỉ mỉ, ngay từ đầu người nàng chọn đã là hắn.
Cuối cùng là thư của cha mẹ, nhưng không phải hỏi chàng có khỏe, ăn uống có quen.
Cha mẹ chỉ bày tỏ khó xử: đệ đệ rất thích Thẩm cô nương, huống hồ ban đầu chỉ để chàng thay mặt bái đường, là chàng thấy nàng khóc nên tự ý đổi ý.
Giờ trả nàng lại cho đệ đệ, được không?
Không được.
Nhưng không được thì sao chứ.
Nàng thấy A Chỉ tốt hơn chàng.
Giờ nghĩ lại, bức thư cuối cùng nàng viết, câu kết đầy mong ngóng:
“Tạ lang ngày nào sẽ về nhà?”
Có lẽ cũng chỉ là khách sáo.
Quảng Lăng không có ai đợi chàng trở về.
Gia đình sum họp, một dòng sông tuyết phủ, nửa vò rượu đắng.
Chàng không dám về nhìn khu vườn hai người họ cùng xây.
Có lẽ nàng đang cùng đệ đệ đoàn viên, đang ăn bữa cơm tất niên cùng cha mẹ, cả nhà cười nói hòa thuận vui vẻ.
Tạ Thanh Trì nghĩ, thôi thì cứ như vậy đi.
Trước khi niềm vui trong mộng bị bóc trần, chàng muốn dừng lại một chút.
Dù sao thì, niềm vui trong mộng… cũng vẫn là vui.
5
Đêm giao thừa, Quảng Lăng đổ một trận tuyết lớn hiếm có.
Lâu rồi không nhận được thư của Tạ Thanh Trì, ta đoán là do tuyết dày, thư bị chậm trên đường.
Khu vườn cuối cùng cũng dọn dẹp ra dáng một mái nhà.
Trước cổng dán câu đối đỏ, đèn lồng đỏ soi bóng tuyết rơi, khắp nơi là không khí hân hoan.
Ta lo Tạ Chỉ ăn Tết không nơi về, liền hỏi hắn có muốn đến nhà họ Tạ đón năm mới:
“Dù gì cũng là đồng tộc, ta mua ít lễ vật, ngươi cứ nói là tới bái kiến trưởng bối.
Không thể để người người đoàn viên, riêng ngươi không chốn dung thân còn phải đói bụng.”
Nhìn mấy món lễ vật ta chuẩn bị cho hắn, Tạ Chỉ ngập ngừng hỏi dò:
“Nếu ta có điều gì giấu cô, cô đừng giận ta có được không?”
Trong lòng ta dâng lên chút cảnh giác, liếc mắt nhìn hắn:
“Chuyện gì? Lẽ nào là lừa ta lấy tiền bạc?”
“Không phải.” Hắn hơi chột dạ, “Chỉ là nếu gia cảnh của ta… không hẳn bi đát như cô nghĩ…”
Ta hà hơi sưởi ấm, cười rồi nhét đống lễ vật vào tay hắn:
“Vậy ta mừng cho ngươi.
Thôi nào, đừng sợ, cha mẹ Đại lang ngoài thiên vị ra thì vẫn là người tốt.”
Tạ phủ đèn hoa rực rỡ, cha mẹ họ Tạ đã chờ sẵn ngoài cửa.
Thấy ta bước xuống xe, Tạ mẫu nhân từ khoác lấy tay ta, miễn hết lễ nghi.
Ta đang định giải thích chuyện có Tạ Chỉ đi cùng, bèn khẽ nói:
“Mẫu thân, con có chuyện muốn thưa…”
Nhưng rèm xe phía sau đã vén lên, hiện ra Tạ Chỉ trong bộ y phục màu trăng nhạt.
Tỳ nữ bên cạnh Tạ mẫu lập tức niềm nở, thân quen đưa đến lò sưởi tay:
“Tiết trời lạnh, nhị gia đừng để nhiễm lạnh.”
Nhị gia?
Cũng đúng, Tạ Chỉ thuộc chi bên, quả có hàng thứ hai.
Chỉ là ta không biết hắn lại thân thiết với Tạ gia đến thế.
Vào tiệc rồi, ta vẫn chưa hiểu vì sao Tạ Chỉ lại có thể thân mật ngồi cạnh Tạ mẫu.
Tạ mẫu lại đích thân rót cho ta và Tạ Chỉ mỗi người một chén rượu ấm:
“Nào, các con uống chút rượu cho ấm người.”
Thấy ta và Tạ Chỉ uống xong, Tạ mẫu vui vẻ nắm lấy tay cả hai, hiền hòa đặt chồng lên nhau:
“Tốt tốt tốt, các con uống rượu này rồi là ta yên tâm.
Con trai ta ngày trước nghịch ngợm thật đấy, nhưng tình cảm dành cho con là chân thật.
Con đừng chấp nhặt nó nữa, sau này con cứ đánh cứ mắng cho hả giận.”
Tạ Chỉ không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn ta cười.
Ta chết lặng.
Đây… là ý gì vậy?
“Bé ngốc à, con trai út của ta là Thanh Từ, nhũ danh là Chỉ Nhi.
Con đừng giận, nó cũng chẳng lừa con, chỉ là con chưa hỏi rõ thôi.”
Tạ Chỉ—không, Tạ Thanh Từ níu tay áo ta, vẻ lấy lòng:
“A Oanh, nàng đánh ta mắng ta gì cũng được, chỉ cần nàng đừng giận ta, nàng đã hứa với ta rồi.”
Đầu óc ta vẫn mờ mịt.
Không kịp để ý mình có giận hay không, điều đầu tiên ta nghĩ tới lại là Tạ Thanh Trì:
“Vậy Đại lang thì sao?”
Chàng… chàng còn để lại cả một hộp chân tình nơi ta đây.
Tạ mẫu mỉm cười, không lấy làm quan trọng:
“Đại lang không sao đâu, nó với con chỉ gặp mặt một lần, chắc chẳng bận lòng đâu.
Hôm đó bảo nó thay Thanh Từ bái đường, chỉ vì thấy con khóc mà tự ý đổi ý thôi.
Vả lại chúng ta đã viết thư gửi Bành Thành, nó cũng không phản đối, chắc là đã đồng ý rồi.
Năm nay chắc cũng không về ăn Tết đâu, không cần đợi nữa.”