Chương 3 - Gả Cho Thái Tử Địch Quốc
3.
Trời vừa sáng, ta đã mặc hỷ phục, đội khăn cưới trên đầu, Sơ Nhất đỡ ta chuẩn bị lên kiệu.
Nhưng khi cỗ kiệu của ta tiến vào cửa hông của Đông cung, ta mới biết ngày mùng tám tháng tám không phải vì ta mà chọn.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, tất cả mọi người đều tới chỗ của Thái tử phi.”
Ta nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài kiệu truyền tới.
Quả táo trong tay vỡ thành hai nửa.
Đây là quả táo lúc lên kiệu Sơ Nhất lén lút đưa cho ta, nói là đồ vật tốt lành.
Tuyệt nhiên không tốt lành chút nào.
Ta không biết cỗ kiệu đi bao lâu mới dừng lại, người phía trước lên tiếng nói: “Đến Vĩnh Lạc điện.”
Có người đến gần nhấc màn kiệu lên, ta giấu quả táo bị bóp nát trong tay áo, dựa vào Sơ Nhất đỡ bước xuống kiệu.
Sau đó đi vào điện.
Ta vốn cho rằng làm Trắc phi sẽ không có nghi thức, không cùng hắn hành lễ với thiên địa cũng thôi, lại không nghĩ tới ngay cả Tống Cô Tinh cũng không xuất hiện.
Tối nay hắn sẽ không tới.
Sơ Nhất đứng cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Công chúa, nô tỳ hầu hạ người ăn chút gì nhé, cả ngày nay người vẫn chưa dùng bữa.”
Ta không lên tiếng.
“Vậy nô tỳ hầu hạ người ngủ nhé?”
Đầu ngón tay ta chọc vào hai nửa của quả táo vỡ.
Khăn trùm đầu vẫn còn, ta cúi đầu nhìn lỗ thủng của quả táo, trong lòng mới bình tĩnh lại một chút: “Sơ Nhất, ngươi nói xem hắn làm như vậy để ta hiểu rõ thân phận Trắc phi của mình có phải không?”
Sơ Nhất quỳ xuống cạnh chân ta, đôi tay nắm lấy bàn tay đang bóp chặt quả táo của ta: “Công chúa…”
Không sao, thứ ta muốn nhất định sẽ là của ta.
Ta ngồi trên giường cả một đêm.
Cũng không chờ được Tống Cô Tinh đến vén khăn trùm đầu.
Lúc Quản sự ma ma tiến vào hẳn là có hơi kinh ngạc, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Thỉnh nương nương, lão nô đến dẫn nương nương đi hành lễ dâng trà cho Thái tử và Thái tử phi.”
Sơ Nhất bên cạnh ta đứng lên.
Không đợi nàng mở miệng ta đã nói: “Xin ma ma mời Thái tử điện hạ đến vén khăn cho bản cung.”
“Cái này…” Quản sự ma ma đứng yên bất động.
Dù chỉ là Trắc phi của Thái tử nhưng ta cũng là Công chúa của Lâm quốc.
Bà không muốn cũng không thể ở trước mặt ta từ chối.
“Ma ma cứ đi, nếu Thái tử có trách tội, bản cung gánh.” Thanh âm của ta nhẹ nhàng.
Có câu này của ta, quản sự ma ma đáp “Vâng” liền lui xuống.
Qua thời gian một tách trà, ta mới nghe thấy tiếng hành lễ của người bên ngoài: “Thái tử điện hạ.”
Sơ Nhất bên cạnh ta lại quỳ xuống, hành lễ với người vừa vào cửa: “Điện hạ vạn an.”
Tiếng bước chân Tống Cô Tinh ngày càng gần, hắn nói “Miễn lễ” với Sơ Nhất rồi đến trước mặt ta.
Ta cho rằng hắn sẽ nói câu gì đó với ta, nhưng lại nhìn thấy gậy như ý từ dưới vươn đến.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trong điện đều rơi vào mắt ta, ta khẽ ngẩng đầu, liền thấy Tống Cô Tinh đứng trước mặt.
Sau ngần ấy năm, giữa mày hắn đã không còn tính đắc chí thuở niên thiếu nữa.
Nhưng vẫn là bộ dáng ta ngày nhớ đêm mong.
“Công chúa đã hài lòng chưa?” Thanh âm hắn cũng giống với thần sắc đạm mạc của hắn.
Ta nắm lấy tay hắn trên gậy như ý, nghênh đón ánh mắt hắn khẽ cười một tiếng: “Rất hài lòng.”
Dường như không ngờ tới động tác này của ta, Tống Cô Tinh nhẹ nhàng kéo cán gậy lại.
Ta không khỏi nghiêng người về phía trước, khăn hỷ trên đầu như hồng điệp vỗ cánh, bay lượn nhảy múa trên không trung hai vòng rồi rơi vào tay hắn.
“Công chúa hài lòng thì tốt.” Tống Cô Tinh nhìn ta, trong mắt là một mảnh nước trầm lặng.
Khăn đã được vén, ta chẳng còn lý do gì mà không đứng dậy.
Nhưng ta không ngờ, ngồi lâu chân sẽ tê dại.
Ta quả thật có ý định muốn cùng Tống Cô Tinh ôm ấp yêu thương, nhưng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, lại còn trước cái nhìn của bao người mà nhào vào lòng hắn.
Thân thể hắn cứng đờ một lúc, mới hỏi ta: “Công chúa ôm đủ chưa?”
Ta sống mười sáu năm, chưa bao giờ mất mặt như lúc này.
Nhưng vẫn dứt khoát vòng qua eo ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai hắn cười nói: “Chưa.”