Chương 11 - Gả cho Diêm Vương sống

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Tranh Đình chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, quay người đi về phía năm người Sơn Tử.

Anh nhìn những người anh em đã cùng mình bò ra từ núi xác biển máu, ánh mắt cuối cùng cũng ấm lại.

“Đi thôi, về nhà.”

Anh nắm tay tôi lần nữa, trong ánh mắt kính nể của mọi người, dẫn tôi cùng những người lính của anh, ngẩng cao đầu bước ra khỏi hội trường.

Về đến nhà, bầu không khí trong phòng hơi trầm lắng.

Năm người Sơn Tử ngồi trên ghế thấp, ai nấy đều cúi đầu, giống hệt những đứa trẻ làm sai.

“Đoàn trưởng, bọn tôi làm anh mất mặt rồi.” Giọng Sơn Tử khàn đặc.

“Mất mặt gì chứ?” Lục Tranh Đình rót cho mình một cốc nước, “Hôm nay đánh rất tốt.”

Anh quay sang nhìn tôi, bỗng nói:

“Tô Mẫn, mang rượu ra đây.”

Tôi hơi sững lại, nhưng vẫn đi vào bếp lấy chai rượu trắng duy nhất và mấy cái bát.

Lục Tranh Đình rót đầy cho mỗi người.

“Chén đầu tiên,” anh nâng bát, “kính cho những anh em đã hy sinh.”

Anh uống cạn một hơi.

Năm người Sơn Tử cũng lặng lẽ nâng bát, rượu chảy xuống cổ, vành mắt ai nấy đều đỏ.

“Chén thứ hai,” anh lại rót đầy, “kính cho những người chúng ta còn sống sót.”

Anh lại uống cạn.

“Chén thứ ba…”

Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng,

“kính cho vợ anh – đồng chí Tô Mẫn.”

Anh đưa bát tới trước mặt tôi, “Từ nay về sau, ngôi nhà này, giao lại cho em.”

Tôi nhìn anh, nhìn sự tin tưởng và trao gửi trong mắt anh, nhận lấy bát, bắt chước mọi người, uống cạn.

Rượu cay nóng chảy xuống cổ, làm mắt tôi cũng cay xè.

Tối hôm đó, bọn họ uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều.

Lần đầu tiên tôi biết, Trần Mặc không phải bẩm sinh lạnh lùng, mà vì trong một nhiệm vụ bảo vệ đồng đội, dây thanh quản của anh bị tổn thương.

Lần đầu tiên tôi biết, những món chạm khắc gỗ của Chu Chính là học từ người tiểu đội trưởng đã hy sinh – đó là cách duy nhất để cậu ấy gửi gắm cảm xúc.

Và tôi cũng lần đầu biết, Lục Tranh Đình, người đàn ông thép lạnh, khi nhắc đến những đồng đội đã mất, mắt anh cũng đỏ hoe.

Khuya, năm người Sơn Tử dìu nhau trở về doanh trại.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Lục Tranh Đình.

Anh say, mắt mơ màng, nhưng vẫn cố chấp nhìn tôi.

“Tô Mẫn…”

Anh bất ngờ vươn tay, kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy.

“Đừng rời xa anh.”

Giọng anh mang theo một chút yếu đuối và khẩn cầu khó thấy.

Trái tim tôi, khoảnh khắc ấy, hoàn toàn tan chảy.

Tôi vòng tay ôm lại anh, áp đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ.

“Không rời,” tôi nói, “cả đời này, cũng sẽ không rời.”

10

Ngày nối ngày trôi qua cuộc sống của tôi cũng giống như cái cây già không rõ tên trong sân, dần dần cắm rễ giữa gió tuyết miền Bắc.

Nhiệm vụ của Lục Tranh Đình vẫn nặng nề, chúng tôi gặp nhau ít, xa nhau nhiều.

Nhưng mỗi lần về, anh đều mang cho tôi một món quà nhỏ.

Có lúc là một cây bút máy hiệu Anh Hùng, có lúc là chiếc đồng hồ Thượng Hải, thậm chí có một lần, anh mang về hẳn một chiếc máy khâu hiệu Bướm còn mới tinh.

Tôi biết, anh đang dùng cách của riêng mình để bù đắp cho tôi, để yêu thương tôi.

Còn Sơn Tử và những người anh em kia, vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.

Trong nhà tôi, hũ gạo hũ bột chưa bao giờ cạn.

Củi trong sân lúc nào cũng được xếp ngay ngắn.

Nếu có ai dám nói xấu tôi một câu, chưa đầy nửa ngày sau, đảm bảo ống khói nhà họ sẽ bị “tắc nghẽn bí ẩn”.

Tôi cũng từ một cô tiểu thư thành phố chân không chạm đất, không biết trời trăng gì, trở thành một người vợ bộ đội đúng nghĩa.

Tôi học được cách nhóm bếp nấu ăn, học vá giày, học khai hoang mảnh sân nhỏ để trồng rau xanh và cà chua.

Đến mùa xuân tôi tự tay may cho mỗi người một bộ quần áo mới.

Bộ của Sơn Tử tốn nhiều vải nhất, bộ của Chu Chính thì vừa vặn nhất.

Họ ngoài miệng không nói, nhưng sự vui sướng thì hiện rõ hết trên mặt.

Mùa hè, tôi hái cà chua trong vườn, nấu cho họ một nồi mì cà chua trứng thật to.

Bọn họ ăn ngon lành, sạch đến cả nước cũng không còn.

Trần Mặc ăn xong, lần đầu tiên trong đời nói với tôi một câu:

“Chị dâu, ngon lắm.”

Mùa thu, Lục Tranh Đình được thăng chức thành phó sư trưởng, chúng tôi dọn vào căn nhà hai tầng chỉ dành cho cán bộ cấp sư.

Ngày chuyển nhà, năm người Sơn Tử như những con ong thợ, chỉ trong một ngày đã chuyển toàn bộ đồ đạc của chúng tôi đến nơi mới, không sót một món.

Nhìn sân cũ trống không, trong lòng tôi lại có chút lưu luyến.

Tối đó, Lục Tranh Đình đứng ngoài ban công của nhà mới, từ phía sau ôm lấy tôi.

“Có thích nơi này không?” anh hỏi.

“Thích.”

Tôi dựa vào lồng ngực rộng của anh, “Ở đâu có anh, em đều thích.”

Anh siết chặt tay, cằm nhẹ cọ lên đỉnh đầu tôi.

“Tô Mẫn, cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã bước vào vùng đất hoang vắng này của anh.

Cảm ơn em, dùng sự dịu dàng và ánh sáng của mình, tan chảy lớp băng lạnh trong lòng chúng tôi.

Một năm sau, vào dịp Quốc khánh, quân khu tổ chức đại hội liên hoan.

Tôi và Lục Tranh Đình mang theo cậu con trai vừa đầy tháng cùng nhau tham dự.

Nhóc con tròn trịa, chẳng biết sợ ai, được năm người Sơn Tử lần lượt bế, cưng như cưng báu vật.

Sơn Tử ôm đứa bé, khuôn mặt đầy sẹo nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc:

“Nhìn này, thằng nhóc này, mắt mày giống đoàn trưởng, mũi giống chị dâu, sau này chắc chắn là một chiến sĩ giỏi!”

Chu Chính tặng bé một chiếc chong chóng gỗ nhỏ có thể quay được, khiến thằng bé cười khanh khách.

Trần Mặc, Mạnh Phi, Thạch Đầu, ba người đàn ông cứng rắn vây quanh một đứa bé, vừa lóng ngóng vừa tràn ngập vui sướng, khiến mọi người xung quanh đều bật cười.

Dưới ánh nắng, nụ cười của họ không còn bóng tối và đau thương, chỉ còn lại niềm vui và sự ấm áp thuần khiết.

Tôi nhìn khung cảnh trước mắt, nhìn chồng tôi, con trai tôi, và năm người “anh em” không phải máu mủ mà còn hơn cả ruột thịt, hốc mắt bỗng thấy ươn ướt.

Ở nơi này không có tận thế, không có xác sống.

Nhưng ở đây, có người tôi yêu nhất, và những người yêu tôi nhất.

Họ là chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi, và cũng là gánh nặng ngọt ngào nhất đời tôi.

(Hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)