Chương 7 - Em Trai Bại Não Và Chàng Trai Đẹp
12
Cuối cùng, tôi vẫn cùng Tần Vọng “chém giết” suốt đường về nhà.
Rửa mặt qua loa xong, tôi trèo lên giường định ngủ luôn. Nhưng nằm mãi mà không thể chợp mắt được.
Tôi ôm điện thoại, ngắm chằm chằm vào avatar WeChat của Phó Bắc Ninh, lòng rối như tơ vò. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, tôi gọi cho Dư Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, tớ thấy… chắc tớ không còn hy vọng gì đâu. Hay là, thôi vậy.”
Dư Tiểu Tiểu hét lên trong điện thoại:
“Không thể nào!? Cậu – người từng một mình quật ngã nguyên đám nam sinh cả khoa để giành học bổng mà lại nói câu này á!? Lấy lại phong độ đi chị đẹp!”
Tôi lật người.
“Cái đó khác.”
Hồi ấy tôi giành học bổng là vì tôi biết: chỉ cần đánh bại tất cả, chiến thắng chắc chắn sẽ là của tôi.
Nhưng thích một người thì không giống vậy.
Dù tôi có thắng được Chu Nhược, thắng được Trương Nhược, Lý Nhược, thắng hết các “Nhược” trên đời… thì Phó Bắc Ninh nhất định sẽ thuộc về tôi sao?
Dư Tiểu Tiểu tặc lưỡi:
“Thì… cuối cùng vẫn là tùy vào cậu thôi. Nhưng mà Hy Hy, tớ thật sự thấy hai người có khả năng đấy!”
Tôi co giật khóe miệng:
“Cậu nhìn ra điểm gì thế?”
Tiểu Tiểu không biết lấy tự tin từ đâu:
“Không rõ nữa, nhưng cảm giác trong bữa ăn hôm nay… anh ấy đối với cậu khác hẳn đấy.”
Khác?
Khác chỗ nào?
Giờ tôi còn không có cớ ‘em trai bị bại não’ để tiếp cận anh ấy nữa rồi…
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại trùng xuống, cay xè.
“Thôi đi, tụi mình vốn không có khả năng đâu. Tớ—”
Câu nói còn chưa kịp dứt thì điện thoại hiện lên một cuộc gọi mới.
Phó Bắc Ninh?
“Tiểu Tiểu, chờ tớ chút, có cuộc gọi.” – tôi nói rồi nhanh chóng nuốt nước bọt, chỉnh lại giọng cho bình tĩnh, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alô? Khuya rồi, có chuyện gì à?”
Phó Bắc Ninh ngừng một lúc:
“Không có gì đâu, chỉ muốn hỏi… cậu về tới nhà chưa.”
…Hả?
Lúc này tôi mới nhớ, trước đó anh ấy dặn tôi về đến nơi thì báo một tiếng, vậy mà tôi quên mất!
“À à, tới rồi, về được một lúc rồi. Xin lỗi nhé, tôi quên không nhắn cho cậu.”
Anh nhẹ nhàng đáp:
“Không sao. Chỉ cần cậu về nhà an toàn là tôi yên tâm rồi.”
Tôi bật cười:
“Cậu làm như tôi là trẻ con không bằng. Tuy uống có chút rượu, nhưng vẫn nhớ đường về mà, hơn nữa còn có người đưa tôi về, không sao đâu—”
“Chính vì có người đưa về… nên tôi mới không yên tâm.”
Phó Bắc Ninh bất ngờ cắt lời tôi.
Tôi lập tức im bặt.
Cả người như đứng hình vài giây, đầu óc ù đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“…Cậu nói gì cơ?”
Anh dừng lại đôi chút, rồi nói khẽ:
“Không ngờ hôm nay lại gặp cậu. Nhưng sau đó tôi đã có lịch hẹn từ trước, không thể thay đổi được.”
“Nếu không thì, lẽ ra tôi nên là người đưa cậu về.”
Tôi biết, thực ra hôm nay đúng là tình cờ gặp nhau, tôi cũng không trông mong anh đưa mình về thật. Nhưng câu nói ấy…
Tim tôi bất giác đập loạn, đập mạnh đến mức có thể cảm nhận rõ từng nhịp va vào lồng ngực.
Tôi cố kìm chế, đáp khẽ:
“Không sao mà… ai đưa cũng như nhau thôi.”
Phó Bắc Ninh im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng.
Anh như vô tình hỏi lại:
“Nói như vậy… trong mắt cậu, tôi với mấy người con trai khác… đều giống nhau?”
13
Á á á á á!!!
Câu này bảo tôi trả lời sao đây trời!!!
Người đàn ông này nói chuyện đúng là kỳ lạ, tôi cảm giác CPU trong đầu mình sắp cháy đến nơi rồi!
Nói là “giống nhau”?
Tự dưng thấy… không hợp lý lắm.
Mà nói là “khác nhau”?
Hình như càng không ổn hơn!?
Tôi chớp chớp mắt, cố đè tim xuống:
“Bác sĩ Phó là bác sĩ Phó, người khác là người khác.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng, chỉ còn tiếng gió thoảng qua khe khe.
Tôi bất giác nhớ ra một chuyện, bèn dò hỏi:
“Ủa mà… bác sĩ Phó, hình như anh đang ở ngoài đường à?”
“Ừ, gần tới bệnh viện rồi. Tối nay tôi trực.” – anh đáp.
Tôi cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được:
“Ồ… tôi tưởng anh vẫn đang đi cùng mấy người Chu Triết cơ. Vừa nãy anh nói ‘có hẹn sau đó’ mà?”
Giọng anh nhẹ nhàng, dường như mang theo ý cười:
“Không phải đi cùng họ. Là có đồng nghiệp có việc gấp, tôi đổi ca giúp người ta.”
Ra vậy…
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi dường như vơi đi không ít.
Đang thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói tiếp:
“Hơn nữa, tôi không thích ở cùng người không thân.”
Người không thân?
Tôi thoáng ngập ngừng.
Đi ăn chung hôm nay chỉ có Chu Triết và Chu Nhược. Chu Triết là bạn cùng phòng cũ, nhìn là biết thân thiết, vậy “người không thân” này… chẳng phải là chỉ Chu Nhược sao?
Nhưng mà, Chu Nhược là sư muội của anh ấy mà?
Tôi nghĩ một lúc rồi lỡ miệng hỏi luôn:
“Nhưng cô ấy là sư muội anh mà?”
Giọng Phó Bắc Ninh vẫn đều đều:
“Đúng là cùng ngành, nhưng cô ấy mới năm nhất cao học, phần lớn thời gian ở trường, tôi cũng chẳng gặp mấy lần.”
Ừm… nghe cũng hợp lý.
Nhưng mà…
Tôi ngập ngừng, cố lấy hết can đảm hạ giọng hỏi:
“Bác sĩ Phó, ngay cả tôi còn nhận ra cô ấy thích anh… anh thật sự không có chút cảm giác nào à?”
“Tôi nên có cảm giác gì?” – anh hỏi lại, bình thản.
Tôi cứng họng.
Vốn định khéo léo thăm dò một chút, ai ngờ bị phản đòn thế này.
Trời ơi, sao tôi lại đi hỏi câu đó chứ!? Hỏi xong chỉ thấy gượng chín tầng mây!
Đang rối rắm không biết chữa cháy sao cho đỡ quê, thì anh lại đột ngột nói, giọng thấp hơn một chút, vang lên bên tai tôi qua điện thoại:
“Hơn nữa… tôi đã có người mình thích rồi.”
14
“Rồi sao nữa!?” – Dư Tiểu Tiểu sốt ruột hỏi.
Tôi thành thật:
“Không có ‘rồi sao’ gì cả, cuộc gọi dừng ở đó.”
“…”
Dư Tiểu Tiểu thở dài sườn sượt:
“Thật sự đỉnh! Hai người các cậu… đúng là làm tớ phát rồ. Đã đến nước này rồi mà không ai chịu chọc thủng lớp màn mỏng đó, muốn dằn vặt tớ hả!?”
Tôi hơi mừng thầm, nhưng không dám quá kỳ vọng:
“Anh ấy chỉ nói là đã có người trong lòng, chứ đâu có nói người đó là tớ? Biết bao nhiêu người theo đuổi ảnh, tớ đâu có cơ hội…”
Dư Tiểu Tiểu cười nhạt:
“Có thời gian ở đây than vãn với tớ, không bằng mạnh dạn hỏi thẳng anh ấy một câu xem người đó là ai?”
Tôi: “…”
“Anh ấy gọi điện cho cậu, rõ ràng là vì sợ cậu hiểu lầm anh với Chu Nhược còn gì?” – Tiểu Tiểu giận dữ – “Người ta đã chủ động đến mức này rồi, cậu còn gì mà lăn tăn!?”
Tôi cũng rối não:
“Thì đó! Nếu anh ấy thật sự có ý với tớ… sao không tiến thêm một bước nữa đi!?”
Cứ treo lơ lửng thế này, ai chịu nổi chứ!?
Dư Tiểu Tiểu nghe xong cũng thấy khó hiểu:
“Cũng đúng nhỉ, anh ấy nói nửa vời như thế là có ý gì cơ chứ?”
Tôi biết sao được!?
“Thôi, cậu cũng chẳng có tư cách trách người ta,” – Tiểu Tiểu tỏ vẻ hả hê – “cậu còn là người lừa gạt anh ấy trước cơ mà! Đến lúc thật sự thành đôi, cái hiểu lầm về em trai bại não kiểu gì cũng phải nói rõ đấy! Nghe tớ này: thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị xử nghiêm, sớm nói sớm giải quyết, không thì đến lúc không vớt được nữa thì biết trách ai!”
Thật ra tôi cũng nghĩ vậy.
Nếu đã thật lòng muốn theo đuổi Phó Bắc Ninh, thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải thích rõ.
Suy đi tính lại, tôi quyết định chủ động ra tay.
Tôi gửi cho Phó Bắc Ninh một tin nhắn:
“Tối thứ Bảy cậu có rảnh không? Trước giờ cứ nói là sẽ mời cậu ăn cơm, kéo dài mãi rồi.”
Chắc anh ấy đang bận, tận nửa tiếng sau mới nhắn lại:
“Vừa nãy tiếp nhận một bệnh nhân, không để ý điện thoại.”
“OK.”
Tối thứ Bảy, tôi hiếm khi nghiêm túc tút tát lại bản thân.
Tần Vọng nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt:
“Ối, hôm nay trang trọng dữ ta?”
Thấy cái mặt chờ xem trò vui của nó là tôi đã bực rồi.
“Tắt tiếng! Hôm nay chị mày quyết định đánh thẳng mặt trận, trực tiếp đưa anh rể mày về dinh, hiểu chưa?”
Tôi cũng đâu chắc ăn lắm đâu, nhưng ở trước mặt cái tên này, khí thế là phải có!
“Tình cờ tao cũng ra ngoài, cho tao quá giang với.”
Tôi liếc nó một cái rõ dài.
Vài ngày trước giấy báo trúng tuyển thẳng của nó đã gửi về trường, thầy cô với bố mẹ thì khỏi nói — vui như Tết, chẳng ai buồn quản nó nữa.
So với lũ học sinh lớp 12 đang gồng gánh nước mắt luyện thi, thì nó đúng là nhàn rỗi vô cùng.
“Phí tài xế.” – Tôi chìa tay.
Nửa phút sau, Tần Vọng chuyển khoản cho tôi… 130 đồng lẻ.
…Nghĩ tới nhiệm vụ chính hôm nay là cưa đổ Phó Bắc Ninh, tôi quyết định tạm tha, mấy vụ tiền nong này tính sau cũng được.
Nửa tiếng sau, tôi đậu xe dưới tầng hầm trung tâm thương mại, rồi cùng Tần Vọng bước vào thang máy.
Hôm nay là thứ Bảy, người đông như trẩy hội, thang máy rất nhanh đã chật kín, bên ngoài vẫn còn người chen vào.
“Quá tải rồi, bọn mình đợi chuyến sau đi.” – Có người ngoài nói.
Giữa đám đông, tôi nghe được một giọng nói quen quen:
“Ừ.”
…Cái giọng này sao mà nghe giống Phó Bắc Ninh thế!?
Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn ra, quả nhiên — là anh ấy thật!
Tôi còn đang ngỡ ngàng thì Tần Vọng đã mở miệng trước:
“Thầy Tô?”
Hả!?
Nó đang gọi… người đàn ông trung niên bên cạnh Phó Bắc Ninh!?
Tôi cũng biết sơ sơ vài thầy ở trường nó, nhưng người này thì chưa từng gặp. Nhìn qua khá là nho nhã, điềm đạm.
Vị thầy đó nhìn qua cười hiền:
“Tần Vọng à?”
Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì tôi thấy ánh mắt Tần Vọng chuyển hướng, rồi…
“Anh rể?”