Chương 6 - Em Là Vợ Anh Sao Lại Thành Tiểu Tam

8

Khi Thẩm Diễn Tu bước vào phòng bệnh, tôi đã “tỉnh lại”.

Anh ta bước tới với vẻ mặt xót xa, chưa kịp để tôi lên tiếng thì nước mắt tôi đã lã chã rơi xuống.

“Diễn Tu… Em đau quá…”

Tôi nép vào lòng anh ta, khẽ nức nở. Tay anh ta dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng tôi:

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Anh không ngờ cô ta lại tìm tới được nơi đó… Làm em chịu uất ức rồi.”

“Yên tâm đi, chuyện này anh đã lo xong rồi. Cô ta tuyệt đối sẽ không dám làm phiền em thêm một lần nào nữa.”

Tôi ngẩng đầu lên, để anh ta nhìn thấy ánh mắt trong veo nhưng đầy tổn thương của mình:

“Chẳng lẽ chuyện bọn họ đánh em… cứ thế cho qua sao?”

Thẩm Diễn Tu nhìn tôi với vẻ bình tĩnh, nhưng không trả lời ngay — có lẽ anh ta cũng không ngờ tôi lại muốn truy cứu đến cùng.

“Minh Hi, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng. Nhưng bây giờ… em cũng biết đấy, anh đang thương lượng ly hôn với cô ta. Dù sao thì… thân phận của em hiện giờ cũng không tiện gây chuyện ầm ĩ. Em nghĩ xem, nếu chuyện này bị làm lớn, cũng không có lợi cho em mà, đúng không?”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Chỉ cần được ở bên anh, danh tiếng hay không em không quan tâm.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Thẩm Diễn Tu ôm lấy tôi, nhìn về phía cửa. Vừa thấy người bước vào, cả người anh ta lập tức sững lại.

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Em… báo cảnh sát rồi à?”

Tôi gật đầu:

“Đúng thế. Cô ta dẫn người xông vào nhà em, đập phá đồ đạc, đánh em ra nông nỗi này — em sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế được?”

“Chẳng phải anh đang đau đầu vì không biết làm sao để ly hôn với cô ta sao? Em giúp anh một tay, cho con tiện nhân đó vào tù, thì anh sẽ đường hoàng cưới em, còn gì tiện hơn?”

Tôi chớp mắt, cố tình để cho anh ta thấy rõ nụ cười độc ác trong đáy mắt tôi:

“Sao hả, chồng yêu? Em làm vậy có thông minh không?”

“Em nói rồi, chỉ cần được bên anh, làm tiểu tam hay bị người ta nói gì em cũng không sợ!”

Cửa phòng bật mở, ba cảnh sát bước vào:

“Có người báo bị hành hung, là cô gọi cảnh sát phải không?”

Tôi lập tức gật đầu:

“Đúng vậy, là tôi.”

“Các anh, người cầm đầu đánh tôi là Lê Vãn Kiều, còn vài người khác là do cô ta gọi đến.”

Tôi liếc nhìn Thẩm Diễn Tu đang chết lặng, nói rành rọt từng chữ:

“Chuyện này, tôi tuyệt đối không hòa giải!”

9

Ngay tối hôm đó, Lê Vãn Kiều bị cảnh sát đưa đi.

Cô ta chưa từng trải qua chuyện như thế, bị cảnh sát dọa vài câu là đã khai ra hết “hội chị em tốt” của mình.

Camera trong biệt thự và lời khai từ hàng xóm đã xác nhận rõ ràng: nhóm người này xông vào nhà dân, hành hung chủ nhà — chứng cứ vô cùng đầy đủ.

Chắc đến cả Chúa Jesus năm xưa cũng chưa bị đóng đinh chắc đến thế.

Lê Vãn Kiều vừa khóc vừa gọi cho Thẩm Diễn Tu cầu cứu, còn anh ta thì đang ở bệnh viện, cố gắng thuyết phục tôi rút đơn kiện.

“Bé cưng, em thật sự muốn thế nào đây? Em cho vợ anh vào tù rồi, không sợ thiên hạ đàm tiếu à?”

“Em đã bị gọi là tiểu tam, là bồ nhí bao nuôi rồi, còn gì để sợ người ta nói?”

“Hơn nữa, tiểu tam leo lên bằng thủ đoạn là chuyện thường mà. Vả lại, là do vợ anh sai trước còn gì.”

“Yên tâm đi, chồng yêu, lần này em đảm bảo giúp anh ly hôn sạch sẽ.”

Nhìn Thẩm Diễn Tu đang sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tôi vui như mở cờ trong bụng, nhưng miệng thì vẫn diễn vai “tình nhân không biết xấu hổ” một cách thành thạo.

“Anh à, cơ hội tốt như vậy rơi vào tay em, không nhét con đó vào tù vài năm thì em không còn là Kỷ Minh Hi nữa!”