Chương 14 - Em Là Ngôi Sao Của Anh

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đầy chán ghét:

“Yên tâm, tối qua em uống say đến mức đó, tôi không chạm vào em.”

Cơ thể đang đau nhức của tôi không tin.

“Anh nói dối, tôi đau ê ẩm hết cả người đây này!”

Thẩm Xuyên thở dài đầy bất lực:

“Đó là do em không chịu tập thể dục, đồ ngốc.”

Tôi: “…”

Cũng phải công nhận Thẩm Xuyên khá chu đáo, anh đã chuẩn bị cho tôi một bộ đồ mới từ sớm.

Sau khi rửa mặt xong, tôi thay đồ và ra khỏi phòng.

Trên bàn ăn đã bày sẵn món ngon.

Dù đang rất đói, nhưng không được mời, tôi cũng ngại không dám ngồi xuống ăn.

Tôi hỏi anh:

“Tống Lam đâu? Sao anh lại đưa tôi đến khách sạn?”

Thẩm Xuyên hờ hững nhìn tôi:

“Tối qua, cô cứ nắm chặt tay tôi không buông.”

Tin này như sét đánh ngang tai.

Tối qua, tôi… nắm tay anh không chịu buông!?

Khoé miệng Thẩm Xuyên khẽ nhếch lên:

“Muốn biết tối qua em đã nói gì với tôi không?”

Tôi bắt đầu chột dạ, nhưng vẫn muốn biết mình đã nói gì:

“Tôi đã nói gì với anh?”

Thẩm Xuyên: “Em nói cô hối hận rồi, em không muốn ly hôn nữa, em còn ôm lấy tay tôi, nói không thể rời xa tôi, còn nói…”

Lúc này tôi càng chột dạ hơn:

“Còn nói gì nữa?”

Thẩm Xuyên đứng dậy, bước đến gần tôi, cúi xuống nhìn tôi, cười nhạt:

“Còn nói yêu tôi.”

Tôi: “…”

Trời ơi!

Nếu tôi có tội, xin hãy trừng phạt tôi!

Chứ đừng để Thẩm Xuyên xuất hiện để h à n h h ạ tôi thế này chứ!

Tôi cố giữ vẻ mạnh mẽ, liếc anh ta một cái:

“Chỉ là những lời nói linh tinh lúc say thôi, anh đừng coi là thật nhé.”

Khoé môi Thẩm Xuyên khẽ nhếch lên:

“Tôi chỉ tin câu ‘rượu vào lời ra’ thôi.”

Tức quá!

Tôi cảm giác đầu mình sắp nổ ra rồi.

Không muốn dây dưa với anh nữa, tôi lườm anh một cái, sau đó quay người định rời khỏi khách sạn.

Đột nhiên anh giữ lấy cánh tay tôi, khiến tôi trượt chân, ngã thẳng vào lòng anh, theo bản năng, tôi ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.

“Đ…”

Suýt nữa thì nói tục.

Thẩm Xuyên cúi đầu nhìn tôi:

“Ăn sáng xong rồi hẵng đi.”

Tôi không đáp, nhưng cũng chẳng từ chối, ngồi xuống ghế ăn.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy Thẩm Xuyên có chút dịu dàng và chu đáo.

Cúi đầu ăn sáng, bỗng anh thốt ra một câu khiến tôi khựng lại khi đang cắn dở miếng bánh mì.

“Tử Đằng, chúng ta tái hôn đi.”

Ngón tay tôi bất giác siết chặt miếng bánh, ngẩng đầu lên nhìn anh:

“Không tái hôn.”

Chúng tôi vừa ly hôn chưa đầy một tháng, chưa gì đã tái hôn thì ly hôn làm gì?

Để có thêm một tờ chứng nhận kết hôn à?

Hơn nữa, tối qua ở quán bar, anh ta còn vui vẻ cười nói với cô gái khác.

Không có tôi, anh vẫn vui vẻ sống tốt như thường!

Thẩm Xuyên khẽ thở dài, giọng nói có chút bất lực:

“Anh biết công việc của mình không có nhiều thời gian, để em chịu nhiều ấm ức. Sau này anh hứa sẽ về nhà nhiều hơn, được không?”