Chương 29 - Người Em Thích Là Anh - Em Là Mặt Trời Trong Anh
o hôm nay lại khiêm nhường như vậy?” Hạnh Chi hơi nheo mắt trêu chọc, một tay nâng lên vịn lấy cổ anh, một tay nghịch ngợm vuốt tóc anh.
“Đứng trước em, anh thấy những ưu điểm của mình đều chẳng đáng nhắc đến. Bởi vì em không để mắt đến chúng.”
“Anh nhầm rồi. Anh đẹp trai và nhiều tiền như vậy. Những thứ đó em đều thích.” Cô hơi nhăn mũi, điệu bộ dễ thương.
“Khi mới gặp em, anh cũng đẹp trai và nhiều tiền. Sao lúc đó em không gật đầu đi mà phải bắt anh chờ đến tận bây giờ? Có biết, theo đuổi em khó khăn thế nào không hả?”
“Em cần tấm chân tình của anh. Chừng nào em chưa nhìn ra thì em chưa thể gật đầu được.”
“Hạnh Chi, nếu có thể đưa tim mình cho em xem thì anh cũng sẵn sàng. Nó đang đập vì em đấy. Anh chưa từng có cảm giác như vậy trước kia.” Vừa nói, anh vừa kéo tay cô lên chạm vào ngực anh, lắng nghe tiếng nhịp đập trái tim anh.
Cô mỉm cười. Trái tim cô cũng đang đập liên hồi, nhưng cô sẽ không cho anh biết, để anh tự cảm nhận. “Được rồi, lại ghế sofa ngồi đã, em pha trà cho anh uống. Nhưng muộn rồi anh uống trà có sợ về bị mất ngủ không? Hơn mười một giờ rồi đó.” Cô nhắc nhở anh, giơ tay bấm công tắc đèn để cả căn phòng sáng choang.
“Cho anh ở lại đây với em một lúc rồi mới về nhé.” Hiểu Minh xin xỏ, tay siết chặt eo cô, kéo cô sát vào ngực mình, ôm lấy.
“Tối nay Thy Thy không về nhà. Anh có thể ở bao lâu tuỳ thích, chỉ là không được ở lại qua đêm thôi.” Hạnh Chi chặn trước.
“Được thôi, Hạnh Chi. Mặc dù đã được nếm trái cấm nhưng anh không đi quá giới hạn đâu. Anh trân trọng em. Anh ở lại một lát cho bớt nhớ rồi về.” Nói rồi anh lại ôm siết lấy cô, trước khi hai người buông nhau ra để di chuyển đến sofa.
Hạnh Chi đi về phía tủ bếp, lấy hộp trà hoa cúc trong gói, rồi đặt một nồi nước lên bếp. Cô xé gói trà, rửa sơ nguyên liệu gồm kỳ tử, cánh hoa cúc, táo đỏ định đợi cho nước sôi, sẽ thả vào. Liền có cảm giác ai đó đang ôm sau lưng mình, đầu tựa vào vai cô:
“Em làm gì vậy?”
Cô hơi mỉm cười trả lời: “Em pha trà hoa cúc. Nhà em không có trà mạn. Nhưng hoa cúc với táo đỏ sẽ làm anh dễ ngủ hơn.”
“Để anh làm cho. Em đi tắm và thay đồ đi, ra anh ru cho ngủ rồi anh sẽ về.”
“Anh biết làm mấy cái này sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Biết. Em yêu phải bảo bối rồi đó. Cái gì anh cũng biết hết.”
Cô cười. “Vậy lời cho em quá. Biết thế đồng ý sớm hơn. Anh chờ nước sôi, đun hẹn giờ 5 phút rồi bắc nồi xuống, đổ ra cốc này cho nguội nhé. Em đi tắm đã. Chờ em.”
“Ừ. Anh chờ em.”
Nói rồi anh buông tay cô ra, để cô vào phòng ngủ lấy đồ tắm. Cô cố gắng tắm gội thật nhanh, thay ra bộ pyjama mặc nhà rồi ra với anh. Lúc ra ngoài, thấy anh đã đặt hai chiếc cốc trà hoa cúc trên bàn, vẫn còn bốc khóc nghi ngút. Còn anh thì đang tựa lưng vào sofa, cầm quyển sách cô đang đọc dở bỏ ra xem.
“Sao anh không uống trà đi?” Cô hỏi.
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô gái xoã mái tóc dài đen nháy. Cô vừa gội và sấy sơ, nên tóc vẫn còn hơi âm ẩm. Cơ thể cô thơm mùi sữa tắm hoa hồng, quyến rũ vô cùng. Anh kéo tay cô, để cô ngã vào lòng mình. Cô có chút không quen, hơi giãy dụa, bị anh kẹp chặt lấy, khẽ nói:
“Cho anh ôm một lát. Nhớ chết đi được.”
“Vừa gặp đã nhớ cái gì? Miệng lưỡi anh ngọt ngào vậy, em lo lắm. Nhiều cô xin chết.”
“Anh chỉ ngọt ngào với người anh yêu thôi.” Vừa nói vừa ôm siết lấy cô.
Cô mỉm cười, nhấc chân lên sofa để cơ thể mình cuộn tròn trong lòng anh, rồi đổi chủ đề: “Anh uống trà đi, trà này dễ ngủ lắm đấy.”
Anh lấy hai cốc cho mình và cô nhâm nhi. Cô lại nhìn anh hỏi:
“Anh thích đọc sách à?”
“Thường xuyên. Ngày nào anh cũng đọc.”
“Có điểm chung rồi đấy. Em cũng thế.”
“Vậy sau này nhà chúng ta nhất định sẽ có một giá sách thật to nhé.”
“Nhà chúng ta ư? Anh đề cập đến việc này có sớm quá không vậy?”
“Hạnh Chi, anh yêu là cưới đấy. Đừng nói với anh là em yêu mà không xác định gì nhé.” Anh cười trêu chọc cô.
Cô nghe mà hơi cảm động. Suốt 5 năm yêu Đình Dũng, hai người chưa lúc nào nói đến chuyện đám cưới cả. Có lẽ, là do Đình Dũng biết là bố mẹ anh ấy sẽ phản đối. Cô cũng không chắc, Hiểu Minh và cô sau này sẽ thế nào, nhưng cô không nghĩ quá nhiều về tương lai nữa. Chỉ biết rằng, ở hiện tại, cô yêu anh ấy và cũng được anh ấy yêu. Thế là được rồi. Bấy lâu nay, cô cảm nhận được rõ tình cảm của người đàn ông này dành cho mình.
“Anh có chắc là muốn lấy một cô gái nghèo rớt mùng tơi như em không? Còn ba mẹ anh nữa, chắc gì họ đã đồng ý?” Cô nhăn mũi hỏi lại.
“Hạnh Chi, anh sẽ lấy người anh yêu, không cần biết hoàn cảnh của cô ấy thế nào.” Hiểu Minh khẳng định.
“Anh có biết, vì sao em và Đình Dũng chia tay không?” Cô không muốn giấu diếm anh.
“Vì sao? Nếu em không cảm thấy tổn thương khi nhắc đến thì có thể nói với anh. Còn nếu em không muốn đối diện thì anh cũng không cần biết đâu.” Nhắc đến người yêu cũ của cô, anh có hơi ghen, tay ôm cô chặt hơn.
“Vì nghèo đấy. Vì gia cảnh nhà em và anh ấy quá khác biệt. Mẹ của anh ấy đã đến tìm em và nói không chấp nhận em. Nhưng anh ấy và em chia tay không chỉ vì chuyện đó. Hoàn cảnh của hai đứa khác nhau nên suy nghĩ càng ngày càng khác biệt, thậm chí đôi lúc còn mâu thuẫn không thể dung hoà.”
“Hạnh Chi, em là một cô gái tốt. Em rất thông minh và giỏi giang. Em không cần phải tự ti về gia cảnh của mình. Anh yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Chúng ta chắc chắn sẽ hoà hợp được. Anh sẽ giúp em quên hẳn cậu ta.”
“Từ khi anh ấy kết hôn em đã không còn vương vấn gì anh ấy nữa rồi. Em không lừa anh đâu. Em không chịu đồng ý làm bạn gái anh từ sớm, chỉ là vì em không muốn yêu một người mà gia cảnh hơn mình quá nhiều nữa. Em sợ một ngày nào đó, anh vì lý do nào đó lại bỏ rơi em.” Cô cúi mặt xuống, cảm giác nước mắt sắp trực trào ra, liền nghiêng mặt ôm lấy cổ anh, để anh không nhìn thấy nước mắt của mình.
Hiểu Minh siết nhẹ vòng ôm, dùng tay vuốt nhẹ tấm lưng cô, vỗ về người con gái bé nhỏ trong lòng. Tự nhiên, anh có cảm giác muốn che chở và bảo vệ cô gái này suốt đời. Cô ấy như là cả thế giới của anh vậy. Anh không hứa hẹn gì, mà sẽ trả lời bằng hành động. Rồi anh hơi đẩy cơ thể cô về phía trước, để gương mặt cô đối diện với anh. Anh dùng hai tay mình, ôm lấy hai bên má cô, rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Anh đắm đuối hôn cô, gặm nhấm từng chút một, vừa nâng niu, vừa yêu chiều. Vậy mà vô tình lại thắp lên ngọn lửa trong cô, cơ thể rạo rực, cô đáp lại anh một cách cuồng nhiệt. Môi lưỡi quấn quýt nhau, nụ hôn kéo dài lưu luyến không rời. Hai người đều đem trọn cảm xúc của mình tự nguyện trao cho nhau. Lúc tách nhau ra, anh cụng đầu vào trán cô, âu yếm nói:
“Nào, bây giờ thì ngủ đi. Đợi em ngủ rồi anh bế em vào giường, tắt điện cho em rồi anh về. Ngày mai là chủ nhật, ở bên anh nhé.”
Hạnh Chi gật gật đầu, rồi cuộn tròn người lại, cánh tay ôm lấy ngang lưng anh, cơ thể nằm trọn trước ngực anh. Cô nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, cảm giác bình an lan toả khắp cơ thể. Lòng vòng kiểu gì, cô lại may mắn gặp được và yêu người đàn ông cực phẩm này. Không cần biết tương lai thế nào, cô sẽ trân trọng từng giây phút ở hiện tại, từng khoảnh khắc được ở bên anh.