Chương 18 - Ngày đầu làm việc - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Hạnh Chi tiến về phía toà nhà khu chung cư nơi cô đang ở cùng Thy Thy, cảm giác trái tim nặng nề như đeo đá. Đây là toà nhà chung cư thấp tầng, được xây để đền bù giải phóng mặt bằng cho cư dân bị lấy nhà làm đường trong phố, cô và Thy Thy thuê lại của một anh chị chủ tốt bụng đã mấy năm nay.

Cô chưa vội lên căn hộ ngay, mà ngồi dưới ghế đá suy nghĩ. Thật ra, cô không ghét bỏ người đàn ông đó, nhưng bản năng nói với cô rằng, người đàn ông cực phẩm này không dành cho mình. Đi theo anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi. Cô đã quá mệt mỏi với mối tình có được rồi lại sớm mất đi, nên cô sẽ không mạo hiểm thêm lần nữa.

Hôm đó khi ngồi chờ lên máy bay, cô đã search tên “Lưu Hiểu Minh + HM&Archi” trên trang tìm kiếm, không ngờ trả về vô số kết quả về anh ấy. Cả sự nghiệp lẫn tình trường.

Người đàn ông này, mới ba tháng trước còn mặn nồng với diễn viên Kiều Vy. Không có hình ảnh hai người công khai nhưng cánh paparazzi (thợ săn ảnh) chụp được rất nhiều ảnh nghi án hẹn hò của hai người, lúc thì đi ăn, lúc thì đến phim trường, thậm chí vào cả khách sạn cùng nhau. Cô ấy đẹp và nóng bỏng như vậy, so với cô, đúng là một trời một vực.

Cô không có tự tin ở cạnh người đàn ông tình trường dày đặc như anh, cũng không có mong muốn gắn bó cuộc đời của mình với anh ta. Mệt mỏi lắm. Đàn ông lắm tài nhiều tật là đối tượng mà cô tự dặn mình phải tránh cho xa. Ở họ, không có khái niệm gọi là “chung thuỷ” như cô mong muốn.

Bởi vậy, cô đã lựa chọn quên đi đêm hôm đó và về nhà với mẹ. Đến tận bây giờ, cô vẫn giữ thói quen, mỗi khi có nỗi đau nào không chia sẻ được cùng ai, là cô lại chạy về bên mẹ. Chỉ cần nhìn thấy mẹ, ăn những món ăn mẹ nấu, ban đêm ôm ngang lưng mẹ ngủ, là cô có thể quên hết những chuyện buồn. Ngày mai lại hừng hực khí thế chiến đấu với đời.

Ngồi một lúc, cô chầm chậm lên nhà, vẫn không cách nào xua tan được cảm giác nặng nề nơi lồng ngực. Bước vào phòng, trông thấy cô, Thy Thy nhanh nhảu hỏi:

“Cậu đi đổ rác sao lâu vậy? Làm mình tưởng anh nào bắt cóc, đang định đi tìm.”

“Ừ, mình vừa gặp một người.” Cô mím môi.

“Một người, là ai vậy?” Thy Thy hỏi, giọng tò mò.

“Người lạ thôi, không đáng nhắc đến.” Cô đổi dép đi trong nhà, xếp dép đi ra ngoài lên giá, rồi tiến vào phòng khách nhỏ xíu.

“Hạnh Chi, hôm trước ở sân bay, có một người chuyển cho cậu cái này, mình quên chưa đưa.” Thy Thy lục túi, lấy ra chiếc phong bì của Hiểu Minh.

Hạnh Chi ngạc nhiên, vẫn đưa tay đón lấy món đồ, không biết là gì. Cô chau mày nhìn nét chữ khảng khái ký trên phong bì thư, lờ mờ đoán được là ai. Cô nhẹ nhàng xé bao thư, lấy ra bức phác hoạ cô đang ngồi nghiêng nghiêng bên tầng hai quán cafe ở Hội An. Mặt cô nghệt ra, nghĩ ngợi.

Thy Thy nhanh tay giật lấy bức tranh, gặng hỏi:

“Ai chà, ai vẽ cậu mà hút hồn thế này?”

“Đưa cho mình.” Hạnh Chi giật lại, rồi mới sực nhớ ra. “Sao anh ta biết cậu mà đưa?”

“Thì gặp ở trên máy bay, anh ấy tìm đúng số ghế của mình và đưa ảnh cậu cho mình xem.”

“Địa chỉ nhà này là do cậu cho anh ấy à?” Hạnh Chi hỏi, mày vẫn nhíu chặt thắc mắc. Không lẽ anh ta tra tên cô trong danh sách hành khách để biết ghế ngồi.

“Ừ, đương nhiên. Mình cứ tưởng, cậu phải cảm ơn mình vì đã làm bà mối mát tay chứ?” Thy Thy hơi hoang mang.

“Cảm ơn cái gì chứ? Cậu đang bán đứng mình mà không biết đấy?” Hạnh Chi nói có chút tức giận.

“Bán đứng?” Thy Thy ngơ ngác hỏi lại bạn. “Hạnh Chi, cậu có biết người đàn ông đẹp trai đó được vạn người mê không hả? Mình còn chưa hỏi cậu, hai người quen nhau thế nào mà anh ấy lại muốn tìm cậu? Thành thật khai báo, hai người có gì mờ ám phải không?” Thy Thy khoanh tay, nhìn chằm chằm cô bạn.

Hạnh Chi như có tật giật mình, mặt đỏ lên tận mang tai, cầm bức vẽ, mở ngăn kéo, xếp xuống dưới cùng.

“Mờ ám cái gì chứ? Một kẻ đào hoa lại lăng nhăng như vậy, mình đây muốn tránh càng xa càng tốt.”

Vừa nói, Hạnh Chi vừa đi lấy quần áo, bước nhanh và phòng tắm, đóng cửa lại, giơ tay bóp trán. Thy Thy ở ngoài thấy lạ chau mày thắc mắc. Nhất định giữa hai người này có chuyện gì đó không đơn giản rồi?

Buổi sáng ngày hôm say, cô dậy thật sớm nấu ăn sáng cho hai người. Sau đó, cô chuẩn bị bộ vest công sở trông chuyên nghiệp nhất, cùng Thy Thy chờ Tường Quân qua đón chở đến công ty. Bình thường, cô đi làm bằng xe bus, song hôm nay Thy Thy nói là ngày đầu tiên làm cùng một chỗ nên muốn họ đi cùng nhau.

Đến công ty cô được nhân sự tiếp đón rất chuyên nghiệp. FBC là kênh truyền hình tư nhân phát triển cả trên nền tảng truyền hình và kỹ thuật số nên có lượng độc giả rất lớn. Kênh truyền hình này được điều hành bởi Tuấn Khanh – một chàng trai trẻ tuổi, tài năng, có 5 năm đi du học nước ngoài về, không ngại đổi mới và áp dụng công nghệ 4.0 vào công việc, nên FBC ngày càng có tiềm năng.

Nhân sự của công ty ở trụ sở chính tại Hà Nội gồm khoảng trên 150 nhân sự với các bộ phận khác nhau. Ngoài ra, còn có phóng viên thường trú tại các thành phố lớn trên cả nước. Mỗi ngày FBC đều sản xuất một khối lượng tin tức khổng lồ, đặc biệt là về kinh tế, tài chính, chứng khoán và bất động sản.

Hiền Lê – Trưởng phòng Nhân sự của FBC trực tiếp gặp gỡ Hạnh Chi chào hỏi, làm quen rồi đưa cô ký và hoàn thiện thủ tục tuyển dụng. Cô đọc qua hợp đồng thử việc trước khi ký. Thu nhập khá hấp dẫn. Đúng là kênh truyền hình tư nhân, chế độ đãi ngộ tốt hơn hẳn hồi cô còn làm cộng tác viên ở Đài. Cô mỉm cười. Ừ thì tình trường đen đủi, ít ra công việc cũng phải may mắn chứ.

Liếc nhìn nội dung, cô thấy có chỗ không ổn, liền hỏi lại:

“Xin lỗi, em thấy điều khoản này hơi lạ?” Hạnh Chi thắc mắc, chỉ vào hai điều khoản mà đích thân Tổng giám đốc Tuấn Khanh chỉ đạo thêm vào. “Thứ nhất, em sẽ không được tự ý nghỉ việc, ít nhất trong sáu tháng tới. Thứ hai, bên cạnh bản tin quốc tế, em có trách nhiệm thực hiện bất kỳ chương trình nào được giao thuộc phạm vi của phòng nội dung 2. Hiện tại em đang thử việc, hai bên có thể dừng lại bất kỳ lúc nào nếu em không thích hợp, sao phải chờ sáu tháng ạ. Hơn nữa, em tuyển vào với vị trí biên tập viên quốc tế, chuyên lấy, chọn lọc và dịch để Việt hoá tin quốc tế. Sao vẫn làm tin sản xuất trong nước nữa ạ?”

“Hạnh Chi, trường hợp của em Tổng giám đốc rất kỳ vọng, nên muốn em ở lại ít nhất sáu tháng, thì mới biết được hai bên có phù hợp không? Còn việc tham gia sản xuất chương trình trong nước, chị thấy là cơ hội tốt cho em, em không muốn nhận ư?” Trưởng phòng Nhân sự Hiền Lê thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.

Hạnh Chi cắn môi suy nghĩ một lát. Ừ, dù sao những điều khoản này cũng có lợi cho mình, liền đáp: “Dạ không ạ. Em không có ý đó. Nếu công ty cần, em sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của em.” Nói rồi cô mỉm cười, rồi ký vào bản hợp đồng.

Cả buổi sáng, cô bận rộn làm quen với nhân sự và công việc của phòng. Trưởng phòng nội dung hai là chị Thiên Kim, người phụ nữ ba mươi tuổi cuồng công việc, phong cách sống phiêu du, tự tại, cứ thích thoảng lại xin nghỉ phép nửa tháng để đi du lịch bụi khắp thế giới, chưa từng nghĩ đến việc phải lấy chồng.

Cô chào chị Thiên Kim và được chị ý tận tình trao đổi công việc. Biết cô là dân Ngoại thương, lại có 5 năm kinh nghiệm làm việc ở Đài truyền hình, chị Kim đánh giá rất cao và hy vọng cô sẽ có nhiều đóng góp nhiều cho phòng.

Buổi sáng cứ thế tốt đẹp trôi qua. Trưa cô lên nhà ăn, dùng bữa trưa cùng Thy Thy và Tường Quân. Cô khen ngợi môi trường làm việc ở đây thật tốt quá, mong rằng có thể gắn bó lâu dài. Thy Thy mỉm cười mừng cho cô bạn. Đúng là học thì rõ giỏi, mà số lận đận quá. Mọi thành tựu cố gắng xây dựng được trong năm nay ở cơ quan cũ lại sớm tan thành bọt biển, sang đây xây dựng lại từ đầu.

Đến chiều, sau khi bắt đầu tiếp cận được công việc, cô được nhân sự mời vào gặp Tổng giám đốc. Có cảm giác hơi run run, cô đứng trước cửa phòng Sếp hít một hơi dài, rồi gõ của vào.

Nghe tiếng “Mời vào.” Cô mới có đủ mạnh mẽ cầm tay nắm cửa vặn ra, tiến vào. Tuấn Khanh lên tiếng trước:

“Xin chào!”

“Xin chào Tổng giám đốc. Em là Phí Hạnh Chi, biên tập viên quốc tế mới của FBC.”

“Chào mừng em đến với kênh truyền hình FBC. Rất vui được làm việc cùng em.”

“Vâng, rất vui được làm việc tại FBC.” Hạnh Chi bước đầu có cảm giác thân thiện và gần gũi với vị lãnh đạo này.

“Nhân sự đã trao đổi công việc với em chưa?”

“Dạ rồi, em đã nắm sơ bộ công việc. Ngoài vị trí biên tập bản tin quốc tế, em còn phụ trách cả sản xuất chương trình trong nước của phòng nội dung 2.”

“Ừ. Hiện tại, kênh truyền hình chúng ta đang mua nguồn tin quốc tế có bản quyền từ CNBC. FBC sẽ lập tài khoản cho em để truy cập nguồn tin đó. Hàng ngày em sẽ chọn lọc, dịch chuyển ngữ sang Tiếng Việt, biên tập lại và gửi phụ trách bản tin để cho lên sóng. Đây là kho dữ liệu hoàn toàn bảo mật của FBC, nên mới yêu cầu em gia nhập phải ít nhất sáu tháng.”

“Vâng, em hiểu, không vấn đề gì ạ.”

“Còn công việc ở phòng nội dung 2. Sắp tới kênh sẽ sản xuất một seri chương trình về không gian sống đẹp, có mời một kiến trúc sư nổi tiếng lên hình. Anh định để em phụ trách chương trình đó.”

“Em ư? Thật xin lỗi, tổng giám đốc, em chỉ là nhân sự mới, không nên cho đứng chương trình mới của Đài, như vậy rất rủi ro.” Hạnh Chi thật thà đáp.

“Anh nhìn CV của em rồi, anh thấy hoàn toàn phù hợp nên mới điều phối. Tự tin lên cô gái, anh sẽ trực tiếp hỗ trợ.”

Hạnh Chi nhìn Sếp, phân vân. Nhưng nếu được chịu trách nhiệm một chương trình mới, đây cũng là cơ hội để cô thể hiện và phát huy năng lực của mình. Trước ở Đài cô không hề có cơ hội đó.

“Em…, à vâng, nếu được công ty tin tưởng giao phó, em nhất định sẽ làm hết sức.”

Nói rồi hai người trao đổi tiếp nội dung công việc, Tuấn Khanh giao phó cho Hạnh Chi một số công việc và yêu cầu sáng mai cô báo cáo lại. Đồng thời, anh đưa fomat chương trình Không gian sống đẹp đã lên sơ bộ cho cô xem, yều cầu cô cho thêm ý tưởng.

Hạnh Chi vui vẻ nhận yêu cầu và chào tổng giám đốc, quay lại phòng xử lý công việc. Cô ấy vừa ra khỏi cửa, Tuấn Khanh đã nhấc điện thoại gọi cho một người:

“Cô ấy đồng ý rồi. Cô ấy sẽ chịu trách nhiệm nội dung chương trình hợp tác với cậu.”

“Tốt. Cậu nói cô ấy chiều mai 3h qua công ty tôi trao đổi nội dung và format chương trình. Đi một mình thôi. Tôi không muốn làm việc với quá nhiều người. Format chương trình bên cậu đề xuất, tôi muốn điều chỉnh nhiều đấy. Tôi sẽ đưa yêu cầu của tôi cho cô ấy.” Hiểu Minh ra điều kiện.

“Hiểu Minh, cậu vừa phải thôi. Nếu tôi biết cậu “bắt nạt” nhân viên của tôi, tôi sẽ không để yên đâu. Tôi hợp tác trên tinh thần win – win, cả hai bên cùng có lợi, chứ không xin xỏ cậu.” Tuấn Khanh đe doạ.

“Cậu nhạy cảm rồi Tuấn Khanh. Tôi xưa nay không bắt nạt phụ nữ. Đảm bảo, chương trình tôi và cô ấy làm, sẽ là một trong những chương trình hấp dẫn nhất của kênh truyền hình nhà cậu. Cứ chờ xem.”

Nói thêm mấy câu rồi cả hai cúp máy. Tuấn Khanh đặt điện thoại xuống, giơ tay lên day day thái dương. Hai người này, rốt cục là có chuyện gì mà tên Hiểu Minh lại cố tình sắp đặt để được làm việc với cô thế nhỉ? Nhất định anh phải tìm ra.

Nghĩ một lúc, anh cầm điện thoại nhắn tin Zalo cho cô nhân viên mới: “Chiều mai, 3h em gọi xe qua gặp Tổng giám đốc của H&M Archi, Lưu Hiểu Minh theo số điện thoại này xxxxxxxxxx trao đổi công việc. Anh ấy sẽ là Lead (người dẫn dắt) lên sóng chương trình Không gian sống.”

Hạnh Chi đang ngồi bàn làm việc đọc được tin nhắn của Sếp mà mắt hoa lên. Cô lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại xem có nhầm lẫn gì không. Cái tên và địa chỉ công ty này? Không phải là anh ta à? Sao ngày đầu đi làm đã đụng độ rồi? Đúng là oan gia ngõ hẹp. Mình phải làm sao đây?