Chương 16 - Sự Xuất Hiện của Một Tài Năng Mới - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Xuống phi trường, Hiểu Minh lấy trong vali bức phác hoạ anh vẽ ở Hội An, cô đã vô tình bỏ quên trên xe ô tô tự lái trên đường về thành phố Đà Nẵng. Anh bỏ vào phong bì, ghi vội mấy chữ “Đồ của em. Nhớ giữ lấy.”, rồi ký tên với nét bút khảng khái và mạnh mẽ.

Anh chuyển lại cho Thy Thy và Tường Quân, anh nhờ Thy Thy mang về cho cô ấy.

“Không cần phải nói thêm gì đâu. Chỉ là một món quà tôi tặng cô ấy, mà cô ấy bỏ quên thôi.” Hiểu Minh dặn dò.

Thy Thy rất nhanh đã cảm thấy anh chàng này có gì không đúng? Sao lại nhiệt tình với Hạnh Chi vậy? Có phải có ý đồ gì với cô bạn mình không, liền bật đèn xanh.

“Anh có muốn gặp lại cô ấy không?”

“Có. Vậy có thể cho tôi địa chỉ nhà hai cô được không?” Hiểu Minh chớp cơ hội.

“Được chứ, được chứ. Nhưng hôm nay cô ấy không có nhà đâu. Cô ấy nói phải về Hà Nội sớm để về quê gặp mẹ. Mẹ cô ấy sức khoẻ không tốt.”

“Vậy à?” Hiểu Minh khẽ nhăn mày nghĩ ngợi, trái tim như được vỗ về. Có thể là cô ấy có việc phải về sớm thật, chứ không có ý định trốn tránh anh. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi. Nếu ko trốn, cô ấy đã nghe điện thoại rồi, chứ không lạnh lùng tắt máy như vậy. Chuyện này anh sẽ tìm hiểu thêm. “Cho tôi gửi lời hỏi thăm mẹ cô ấy. Khi nào cô ấy lên Hà Nội, có thể nhắn cho tôi biết được không?” Anh nói tiếp.

“Được, tôi sẽ nhắn cho anh.” Thy Thy mỉm cười thú vị, biết đâu cô lại là bà mối mát tay se duyên cho Hạnh Chi với người đàn ông cực phẩm này.

“Tôi có xe công ty ra đón. Hai bạn có muốn về cùng không?” Hiểu Minh hỏi, giọng lịch thiệp.

“Không cần, không cần. Chúng tôi gọi xe rồi.” Tường Quân nhanh nhảu.

“Ừ. Vậy hẹn gặp lại hai bạn. Nếu làm ở FBC, tôi tin rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều đấy.” Hiểu Minh nói đầy ẩn ý.

“Rất vui nếu sau này được làm việc với anh.” Tường Quân nói, rồi giơ tay ra bắt, chào tạm biệt anh.

Nói rồi ba người chào nhau, Hiểu Minh ra xe công ty đã đón sẵn. Vừa lên xe, đã ra lệnh: “Đưa tôi về công ty. Sáng nay công việc thế nào?”

Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tuần. Dầu anh nghỉ nhưng công ty vẫn làm việc bình thường. Trợ lý Hải Minh vâng dạ báo cáo tình hình công việc cho anh, rồi không nén được tò mò lên tiếng hỏi:

“Sếp đã gặp cô gái tên Thy Thy chưa? Cô ấy đâu rồi? Sao không đi cùng Sếp?”

Hiểu Minh đang chau mày suy nghĩ, trả lời ngắn gọn: “Gặp được rồi. Mà không phải việc của cậu. Bớt tò mò chuyện riêng của người khác đi.”

“Chuyện riêng ư? Em đã phải tận dụng vốn tự có để lấy thông tin chuyến bay cho anh. Biết anh phủi tay thế này, em cũng cóc thèm hy sinh thân mình làm gì.” Hải Minh nói giọng giận dỗi. May mà anh có bạn gái làm trong ngành hàng không, khó khăn lắm mới năn nỉ cô ấy tiết lộ danh sách hành khách trên chuyến bay, còn hứa với cô ấy tối nay sẽ bù đắp.

Hiểu Minh mỉm cười. Tên này thật được việc. “Được rồi. Cuối năm nay sẽ thưởng cho cậu phong bao lớn một chút, đủ để rước nàng về dinh.”

“Là anh nói đấy nhé. Em phải ghi âm lại.”

“Lời tôi nói xưa nay luôn có trọng lượng. Đã gạt cậu bao giờ chưa hả?”

“Đúng. Đi theo anh em thấy mình thật may mắn. Gặp được Sếp vừa tử tế vừa đàng hoàng. Lại còn đẹp trai nữa. Tóm lại anh toàn ưu điểm.” Ngoại trừ cái khoản đào hoa, Hải Minh thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.

“Bớt xu nịnh đi. Tôi thích người ngay thẳng. Giờ thì tập trung lái xe đã.”

Hiểu Minh nhắm mắt vào suy nghĩ, tâm trạng có chút sốt ruột. Không biết gia cảnh của cô ấy ra sao, mẹ của cô ấy sức khoẻ thế nào? Khi nào cô ấy mới lên Hà Nội? Anh chợt nhận ra, anh không biết một chút thông tin nào về cô cả.

Đến công ty, anh tập trung giải quyết công việc. Vắng anh mấy ngày mà hồ sơ trình ký đã chất thành núi. H&M Archi là tâm huyết của anh xây dựng trong suốt bảy năm qua. Mới đầu chỉ là một văn phòng tư vấn kiến trúc nhỏ, nhờ có tài năng và quan hệ ngoại giao xuất sắc của anh cùng một chút may mắn, đến nay H&M Archi đã trở thành một trong những đơn vị kiến trúc hàng đầu thành phố, với ba mảng: kiến trúc, quy hoạch và nội thất. Các công trình cao ốc và các dự án xanh trọng điểm của thành phố cùng các khu đô thị hiện đại đến từ các chủ đầu tư lớn, đều có sự tham gia một phần hoặc toàn bộ của H&M Archi.

Trong giới kiến trúc, nghe cái tên “Lưu Hiểu Minh” ai cũng phải kiêng nể về tài năng của anh. Không chỉ có tài, Hiểu Minh rất biết cách dùng người. Anh đã thu phục được không ít anh em cùng chí hướng đi theo mình, đặc biệt là vị phó Tổng giám đốc Dương Tuấn - bạn thân của anh. Anh lại rất hào phóng và rộng rãi với anh em, nên mọi người đều yêu quý và coi H&M Archi như một gia đình.

Lúc Hiểu Minh ngẩng đầu lên đã là hơn năm giờ chiều. Buổi tối, không muốn về nhà sớm, anh gọi điện cho Tuấn Khanh:

“Tôi về Hà Nội rồi.”

“Cậu về khi nào? Nhận giải tốt đẹp chứ? Phóng viên của tôi có đưa tin về chương trình này. Để tôi gửi link video cho cậu.”

“Cảm ơn. Tốt đẹp cả.” Thật ra anh không quá quan tâm về giải thưởng, nhưng công ty cần làm hình ảnh thương hiệu nên anh mới đi nhận. “Tối nay có kế hoạch gì chưa, gặp nhau đi. Vuvuzela nhé. Tôi mời các cậu bia Đức.”

“Được, tối nay tôi chưa có lịch gì. Nhắn cho mấy tên kia nhé. Không say không về.” Tuấn Khanh đùa cợt. Nhóm của họ gồm ba chàng lính ngự lâm cộng một, thân với nhau từ cấp ba. Ngoài Hiểu Minh và Tuấn Khanh còn có Dương Tuấn và Phương Duy nữa.

“Để tôi nhắn lên nhóm, ra Trung Hoà - Nhân Chính nhé. Tôi sẽ hẹn mấy tên đó 18h30. 18h tôi có mặt. Cậu cũng đến sớm chút đi, tôi có việc cần nói.”

“Được, nhận kèo. Lát gặp.” Tuấn Khanh trả lời.

Hiểu Minh cúp máy, tay xoay xoay chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, đầu tập trung suy nghĩ. Anh cần khai thác thêm thông tin về Hạnh Chi từ tên này. Nhưng anh đang suy nghĩ, lát nữa phải nói như thế nào cho được việc?

Tuấn Khanh nhanh chóng giải quyết công việc để kịp giờ ra điểm hẹn với hội bạn thân. Anh xem lại tài liệu trên bàn cần ký, thấy có tờ quyết định đồng ý tuyển dụng biên tập Phí Hạnh Chi. Anh ký xong, gọi cho trưởng phòng Nhân sự hỏi:

“Quyết định tuyển dụng của biên tập mới anh ký rồi. Khi nào cô ấy đi làm?”

“Sáng thứ 5 Sếp ạ. Chiều nay nhân sự bên mình liên lạc thông báo trúng tuyển và hẹn ngày đi làm, cô ấy nói đang ở quê, muốn nghỉ ngơi ít ngày.”

“Được. Sắp xếp công việc và trang thiết bị cho cô ấy trước. Thứ 5 cô ấy đến bố trí cho gặp anh. Nhóm bản tin quốc tế sau này anh sẽ đích thân phụ trách. Anh rất kỳ vọng vào nhân sự này.” Tuấn Khanh nói thêm mấy câu rồi cúp máy.

Anh liếc nhìn tập hồ sơ đính kèm của cô ấy. Đang ở quê à? Anh tò mò lật ra xem quê cô ấy ở đâu, thấy một địa danh là làng chài ven biển gần Đồ Sơn. Gái biển ư? Sao trông thanh mảnh thế nhỉ? Anh mỉm cười. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Lúc ra Tuấn Khanh đến điểm hẹn, đã thấy tên Hiểu Minh chọn một bàn ở tầng 2, sát cửa sổ nhìn xuống đường, rộng rãi đủ cho 6 người. Tuấn Khanh thấy lạ, sao hôm nay tên này lại có thời gian hẹn anh ra sớm vậy ta? Mọi lần nhóm bạn hẹn gặp, tên này lúc nào cũng lấy lý do cuồng công việc để là người đến trễ nhất.

Trông thấy Tuấn Khanh, Hiểu Minh vẫy vẫy tay:

“Ở đây. Cậu đúng là lịch lãm. Chuẩn sáu giờ luôn. Tôi gọi bia Đức và ít đồ nhậu rồi. Đợi lát mấy tên kia đến sẽ gọi thêm.”

“Bia Đức là được rồi. Tôi đang thèm bia đây. Đương nhiên. Tôi tôn trọng bạn bè, không như cái tên lúc nào cũng giờ cao su như cậu.”

“Cậu biết là tôi bận mà. Công việc lúc nào cũng ngập đầu ngập cổ. Có thời gian gặp các cậu là ưu tiên lắm rồi đấy.”

“Ngạc nhiên chưa? Tên bận rộn như cậu vậy mà bữa nay lại ra sớm? Đi Đà Nẵng về tính nết cũng thay đổi rồi à?”

Hiểu Minh nhìn xuống, mỉm cười. Không gì qua nổi mắt tên bạn này. Anh cũng không lòng vòng nữa, vào thẳng vấn đề thôi.

“Tuấn Khanh, cậu biết cô gái này không?” Hiểu Minh vừa nói, vừa giơ ảnh trong điện thoại của anh cho cậu bạn xem.

Tuấn Khanh ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cậu bạn: “Ảnh này chụp ở đâu? Sao có ảnh cô ấy trong máy cậu?”

“Tôi lấy trên mạng, thiếu gì.” Hiểu Minh nói tỉnh bơ.

“Trên mạng? Cậu liên quan gì đến cô ấy? Cô ấy là biên tập viên mới của kênh truyền hình chúng tôi. Chính là cô gái hôm thứ 4 tuần trước tôi phỏng vấn khi cậu đến văn phòng tôi đấy.” Tuấn Khanh giải thích.

“Cô ấy tên là Hạnh Chi phải không?”

“Phí Hạnh Chi, cái tên khá đẹp.” Tuấn Khanh trả lời.

“Tuấn Khanh này, chương trình Đài cậu mời tôi tham gia, tôi sẽ nhận lời với một điều kiện?”

“Cậu nói gì? Cậu không đùa tôi đấy chứ? Cậu sẽ tham gia à? Điều kiện là gì?” Tuấn Khanh hỏi dồn dập, giọng vui mừng.

“Là Phí Hạnh Chi phụ trách chính về nội dung.” Hiểu Minh nghiêm túc nhìn bạn.

Sặc ặc ặc… Tuấn Khanh đang nâng ly bia lên uống, suýt sặc. Điều kiện quái quỷ gì vậy? Cậu bạn này của anh có vấn đề gì sao?

“Tại sao là Hạnh Chi? Cậu biết cô ấy à?” Tuấn Khanh hỏi lại, giọng đầy thắc mắc.

Hiểu Minh trầm ngâm nâng ly bia lên uống, trong lòng thầm nghĩ. Biết, cơ thể cô ấy có gì tôi đều biết. Tôi còn biết rõ đến mức trên ngực trái của cô ấy có một nốt ruồi màu đỏ son. Anh kiềm chế để không nói ra câu đó mà thay bằng: “Có gặp một lần, tôi thích tư duy của cô ấy, nên muốn hợp tác.”

“Nhưng cô ấy là biên tập bản tin quốc tế, không phải chương trình trong nước.”

“Phong cách kiến trúc mà tôi theo đuổi phải cập nhật xu hướng của thế giới rất nhiều, cũng liên quan đến quốc tế đấy. Muốn là biên tập giỏi, thì việc gì cũng phải làm chứ? Cậu còn để cho nhân viên của mình kén chọn nữa à?” Hiểu Minh nói, giọng vờ ra vẻ mất bình tĩnh.

“Tôi đang để trưởng phòng nội dung 2 phụ trách chương trình này. Cô ấy là biên tập xuất sắc nhất của Đài hiện tại đấy. Cậu không thích à?”

“Tôi thích làm việc với người mới, sẽ có nhiều ý tưởng sáng tạo hơn. Hơn nữa tôi không cần xuất sắc nhất, tôi cần phù hợp nhất. Với tôi, Phí Hạnh Chi là phù hợp nhất. Cậu suy nghĩ đi, hoặc là để tôi làm việc với cô ấy, hoặc là không có hợp tác gì hết, tôi đây không rảnh để lên hình với mấy người.” Hiểu Minh vờ phật ý, nâng ly bia lên uống cạn.

Thấy thái độ lúc nóng lúc lạnh của tên này, Tuấn Khanh lo sợ cậu ta đổi ý, liền nhượng bộ:

“Được rồi, để tôi thoả thuận với Hạnh Chi. Nếu cô ấy đồng ý, chúng tôi sẽ để cô ấy chịu trách nhiệm sản xuất chương trình này.”

“Tôi tin là cậu sẽ có cách. Nếu tôi lên hình, tỷ suất người xem sẽ không ít đâu.”

Tuấn Khanh hờ hững liếc bạn. Tên kiêu ngạo này. Phải rồi, một nửa phái nữ của cái thành phố này đều hâm mộ vẻ đẹp trai và tài năng của anh ta mà. Còn Hiểu Minh thì nâng ly lên uống cạn, trong lòng mỉm cười. Ít ra anh cũng đạt được một nửa mục đích. Còn chờ xem Hạnh Chi có đồng ý hay không?