Chương 7 - Em Không Sai Nhưng Người Xin Lỗi Luôn Là Em
“Thanh Thanh…”
Phó Yến Từ đứng ngây ra, ánh mắt trở nên mờ mịt, viền mắt đỏ ửng.
Có lẽ lời tôi nói khiến anh tổn thương sâu sắc.
Bằng chứng là lần thứ hai tôi về nhà, tôi thấy Phó Yến Từ đang… đắp mặt nạ.
Một người đàn ông cao mét tám, mặt dán đầy tinh chất dưỡng da — nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Chưa hết, tôi còn phát hiện anh ta lén đi đăng ký thẻ tập gym.
Tôi thấy buồn cười vô cùng, không chút nể nang mà mỉa mai:
“Dưa già có sơn xanh cũng vẫn là dưa già.”
Biểu cảm của anh ta lúc đó quả thật đặc sắc, như bảng pha màu của hoạ sĩ.
Tôi thì hả hê trong lòng, cảm giác sảng khoái không thể tả.
14
Rất nhanh đã đến ngày chính thức nhận giấy ly hôn.
Phó Yến Từ có vẻ cả đêm không ngủ, vành mắt thâm đen rõ rệt.
“ Mạn Tư, chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”
Anh ngồi trên ghế sofa, giọng buồn bã hỏi tôi.
“Tuần trước, anh có về Ô Trấn một chuyến… còn tìm lại được cái bảng gỗ năm xưa tụi mình khắc chữ.”
“Em còn nhớ chúng ta đã khắc gì lên đó không?”
Ánh mắt anh đầy mong chờ, như đang cầu xin một chút phép màu.
Tôi im lặng vài giây.
Tất nhiên là tôi nhớ — trên đó khắc dòng chữ:
“Phó Yến Từ và Tô Mạn Tư, mãi mãi bên nhau.”
Đó là lời hứa đầu tiên mà chúng tôi từng dành cho nhau sau khi chính thức bên nhau.
Những ký ức đẹp đẽ ngày đó, đặt cạnh sự tàn tạ hôm nay, trở nên chói mắt đến đau lòng.
Nhưng người gây ra tất cả… không phải tôi.
Tôi có gì phải thấy tội lỗi chứ?
“ Mạn Tư… thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
“Con người ai chẳng phạm sai lầm, nhưng dù là tội phạm trong tù, chỉ cần thật lòng ăn năn, cũng xứng đáng có cơ hội làm lại từ đầu.”
“Làm lại từ đầu?”
Tôi bật cười lạnh lẽo.
“Vậy những tổn thương anh gây ra thì sao? Có thể cứ thế mà xóa sạch, coi như chưa từng tồn tại à?”
“Phó Yến Từ, chúng ta đều là người lớn rồi, mấy lời này anh giữ lại mà dỗ dành cái bản thân non dại ngày xưa của anh đi.”
Anh còn định nói gì đó, nhưng tôi chủ động cắt ngang:
“Đừng lãng phí thời gian nữa. Cứ tiếp tục dây dưa thế này, lần sau gặp nhau… chỉ có thể là ở tòa án thôi.”
15
Rời khỏi Cục Dân chính, trên người Phó Yến Từ đã mang theo vài phần suy sụp.
Tôi gọi anh lại, nói muốn đưa anh đến một nơi cuối cùng. Anh không hề do dự, lập tức đồng ý.
Xe dừng trước cổng một nghĩa trang.
Anh nghi hoặc hỏi tôi: Đến đây làm gì?”
Tôi không trả lời, chỉ dẫn anh bước tới trước một bia mộ.
Khi nhìn rõ dòng chữ trên bia, ánh mắt hoang mang của anh lập tức biến thành đau đớn tột cùng.
“ Mạn Tư… đây là… đứa con của chúng ta ngày đó sao?”
Anh run giọng quay đầu hỏi tôi.
“Đúng vậy. Là đứa con do chính tay anh giết chết.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
“Bác sĩ nói, đứa bé đã thành hình rồi.”
Mắt Phó Yến Từ đỏ lên, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
“ Mạn Tư… anh thật sự không hiểu… tại sao sau này anh lại có thể đối xử với em như vậy…”
Ngày đó, tôi cũng không hiểu.
Tôi đã cùng anh đi qua những năm tháng nghèo khổ, từ trắng tay đến khi anh đạt được tất cả. Đáng lý ra, kết cục không nên như thế này.
Nhưng đến cuối cùng, tôi không còn thiết tha với câu trả lời nữa.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy chạm vào những con chữ khắc trên bia mộ.
Tôi nghe thấy anh thì thầm xin lỗi với đứa con, từng tiếng nức nở nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi lạnh lùng nhìn tất cả, trong lòng chỉ cảm thấy… ghê tởm.
Phải, là ghê tởm.
Những giọt nước mắt muộn màng của anh rơi lên bia mộ kia — đối với tôi mà nói, vừa rẻ mạt vừa ghê tởm!
Thế nên tôi ngắt lời anh, thẳng thắn hỏi:
“Anh còn nhớ mình đã gây ra tai nạn xe như thế nào không?”
Anh đứng dậy, hoang mang nhìn tôi, lắc đầu.
“Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ.”
“Hôm đó là sinh nhật tôi. Tôi bảo anh cùng ngồi lại nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Nhưng Cận Nhược gọi đến, nói đi mua sắm mệt rồi, anh chẳng nói lời nào đã vội đi đón cô ta.”
Tôi cười nhạt.