Chương 5 - EM HỌ LẤY ẢNH CỦA TÔI ĐỂ YÊU ĐƯƠNG QUA MẠNG

9

Thứ sáu, như đã hẹn, Phó Kỳ cùng tôi đến dự buổi hội thảo.

Tôi chọn một chỗ gần cuối hội trường ngồi xuống, anh ngồi ngay bên cạnh.

Vừa ngồi xuống, anh nhìn tấm băng rôn đỏ phía trên sân khấu, thoáng sững người.

“Chuyên đề phòng chống lừa đảo qua mạng.”

Anh khẽ che miệng, bật cười khẽ.

Cười đã đời rồi, anh quay đầu lại, nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười, hỏi tôi: “Trì Vãn, em có ý gì đây?”

Tôi chỉ tay lên mấy chữ lớn trên băng rôn: “Em thấy thầy rất cần nghe cái này.”

Anh khẽ lắc đầu, bộ dạng bất lực hết chỗ nói.

Chẳng bao lâu sau, buổi hội thảo chính thức bắt đầu.

Phó Kỳ tựa lưng vào ghế, ánh mắt lười nhác nhìn về phía trước.

Còn tôi thì thỉnh thoảng len lén liếc trộm anh.

Hàng chân mày anh khẽ cong lên, trông tâm trạng có vẻ đang rất tốt.

Người diễn thuyết nói:

“Thứ nhất, yêu đương qua mạng cần cực kỳ thận trọng.”

“Thứ hai, bất kỳ ai yêu đương qua mạng mà đòi tiền của bạn đều là lừa đảo.”

“Thứ ba, trước khi yêu đương online, hãy tự hỏi: cô gái vừa xinh vừa ngọt, chàng trai vừa đẹp vừa dịu dàng, tại sao lại phải yêu qua mạng?”

Nghe tới nửa chừng, tôi đã bắt đầu díp mắt muốn ngủ.

Phó Kỳ giơ tay vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Đừng ngủ, nghe cho nghiêm túc vào.”

Tôi bật lại không nhịn được: “Em có yêu đương qua mạng đâu, thầy mới là người nên nghe cho kỹ đấy!”

Anh đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi cũng không yêu đương qua mạng.”

“Hả?” Tôi vừa định hỏi tiếp, thì anh đã quay đầu đi, không để tôi thấy rõ vẻ mặt.

Anh có vẻ cũng hơi chán, lười nhác thả tay trên chỗ tựa giữa hai ghế.

Chẳng ngờ tay anh vừa khéo đè lên bàn tay tôi.

Khoảnh khắc da chạm da, cả hai chúng tôi đều sững lại.

Bàn tay anh ấm áp, mềm mại, còn khẽ run nhẹ.

Không khí bỗng như bị đông cứng lại.

Mãi đến khi tôi khẽ động đậy ngón tay, anh mới như bừng tỉnh, vội vàng rút tay lại.

Tôi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy anh mặt không biểu cảm, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng về phía sân khấu, ra vẻ đang chăm chú nghe giảng.

Nhưng bàn tay đặt trên đầu gối, đang gõ nhịp nhẹ nhàng, đã tiết lộ sự mất tập trung của anh.

Qua khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, tôi biết đây là thói quen của anh mỗi khi tâm trí không yên.

Tôi không nhịn được, khẽ nghiêng người qua, thì thầm gọi: “Phó Kỳ.”

“Ừm?” Anh hơi nghiêng đầu, cúi mắt nhìn tôi.

“Ngày hôm đó… em nghe thấy thầy nói mình có bạn gái rồi. Bạn gái thầy nói… có phải là em không?”

Anh nhìn tôi, im lặng rất lâu, sau đó khẽ mỉm cười: “Vãn Vãn, em vẫn còn là sinh viên, chưa nên yêu đương.”

Câu trả lời rất uyển chuyển, nhưng hàm ý thì rõ ràng.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt.

Không phải tôi, vậy thì chắc chắn còn có người khác.

“Hiểu rồi.”

Tôi lạnh mặt quay đi, không muốn nhìn anh thêm giây nào nữa.

May mắn là lúc này buổi hội thảo cũng đã gần kết thúc, tôi lấy cớ đi tìm Tiềm Tiềm, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Thế nhưng vừa bước ra khỏi hội trường, tôi đã bị một cô gái chặn lại.

Chính là cô gái ăn mặc lộng lẫy lần trước tôi gặp ở văn phòng Phó Kỳ.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm: “Cô và anh Phó có quan hệ gì?”

Tôi nhún vai: “Chắc là… bạn chơi game thôi.”

Cô ta nhíu mày: “Bạn chơi game?”

“Ừ, chỉ là đánh game cùng nhau thôi.”

Cô ta lập tức ra lệnh: “Vậy từ giờ trở đi, đừng tiếp xúc với anh Phó nữa, cũng đừng chơi game cùng anh ấy.”

Tôi cười nhạt: “Cô là gì của thầy ấy?”

Cô ta kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

À ha, đã có bạn gái, còn có thêm vị hôn thê, lại còn giữ thêm một bạn chơi game bên ngoài.

Quản lý thời gian đỉnh thật đấy.

Tôi chẳng buồn đi xác minh thật giả, chỉ gật đầu qua loa: “Được thôi.”

10

Về tới nhà, tôi liền chuyển cho Phó Kỳ một khoản tiền qua Alipay, coi như phí anh dẫn tôi và em họ lên rank.

Sau đó, tôi dứt khoát xóa hết WeChat và mọi liên lạc với anh.

Cuối tuần, tôi trốn trong nhà, chẳng còn tâm trạng chơi game hay chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn.

Chỉ có điều, nhà tôi lại bất ngờ đón một vị khách — thằng em họ đang giận dỗi mấy hôm trước.

Nó lúng túng đưa cho tôi một phong bì, ngoài bìa viết ba chữ to đùng: “Thư hối lỗi”.

“Chị ơi, em xin lỗi. Em thật sự không nhận thức được hành vi của mình nghiêm trọng đến vậy. Bố em dạy dỗ em rồi, sau này em không dám nữa.”

Tôi lơ đãng gật đầu: “Biết sửa lỗi là tốt.”

Thấy tôi không vui, nó rụt rè hỏi: “Chị ơi, chị buồn à?”

“Chị cãi nhau với anh ấy à?”

“Chị ơi, hay là mình chơi game đi, em kéo chị.”

Nó lải nhải khiến tôi đau đầu, thế là tôi dứt khoát hẹn Tiềm Tiềm ra ngoài giải sầu.

Mười giờ tối, tôi trang điểm thật xinh, mặc đầm ôm sát phối cùng giày cao gót, đúng giờ có mặt ở club.

Tiềm Tiềm còn đích thân ra đón tôi: “Còn nhớ tao nói mày nghe về mấy em trai thể thao không? Hôm nay đảm bảo làm mày quên sạch luôn. Mai này đến họ của giáo sư Phó mày cũng chẳng nhớ nổi đâu!”

Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, không khí lẫn mùi khói thuốc và rượu nhẹ nhàng lan tỏa.

Trong khu vực ghế ngồi VIP, một nhóm toàn những em trai cao to, người nào người nấy đều đầy sức sống.

Vừa thấy tôi và Tiềm Tiềm tới, đám em trai đồng loạt đứng dậy lễ phép chào:

“Chào chị ạ!”

Chắc chắn là Tiềm Tiềm đã dặn dò trước.

Tôi âm thầm bắn cho cô nàng một ánh mắt biết ơn.

Bạn tốt, hiểu tôi quá mà.

Dưới sự dẫn dắt của mấy em trai, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng sôi động.

Mấy ly rượu trắng trôi vào bụng, tôi đã chẳng còn nhớ nổi họ của giáo sư Phó nữa.

Dần dần, đám người đang nhảy múa trước mắt, ánh đèn chớp nháy, cả cơ bụng của mấy em trai, đều trở nên lờ mờ.

Tôi loạng choạng đứng dậy đi vệ sinh, sau lưng còn nghe Tiềm Tiềm hét to: “Vãn Vãn, mày đi một mình ổn không đấy?”

Tôi giơ tay làm ký hiệu OK với cô ấy.

Nhưng vừa đến chỗ rẽ hành lang, tôi lập tức vấp ngã, lao thẳng vào một vòng tay ấm áp.

Cảm nhận được cánh tay siết chặt quanh eo mình, tôi chớp chớp mắt, nhìn thấy gương mặt Phó Kỳ ngay sát trước mắt, hơi thở anh phả bên tai, ngưa ngứa tê tê.

Tôi vội vàng chống hai tay lên ngực anh: “Giáo sư Phó, thầy định làm gì thế?”

Anh không buông tay, vẫn ôm chặt tôi vào lòng: “Em say rồi, tôi đưa em về nhà.”

Tôi lấy ngón trỏ chọc chọc ngực anh: “Hôm nay đưa tôi về, mai đưa bạn gái về, ngày kia đưa vị hôn thê về? Giáo sư Phó đúng là hiểu rõ thế nào là ‘đưa về nhà’ đấy.”

Ánh mắt Phó Kỳ thoáng chút bối rối, rồi lập tức bế bổng tôi lên: “Em uống say là lại nói nhảm vậy à?”

“Tôi nói nhảm á? Tôi mà nói nhảm thì đã có thể viết thành luận văn, xuất bản thành sách luôn rồi đấy.”

“Được, được, toàn là danh ngôn cả.”

Bị anh bế thế này, đầu tôi càng thêm choáng váng, chỉ lờ mờ nghe được giọng Tiềm Tiềm và Phó Kỳ vang bên tai.

“Đi thôi, tôi đưa hai người về.”

“Ơ? Giáo sư Phó, em tự đi được mà.”

“Hay tôi gọi thầy hướng dẫn của em đến đón?”

“…Thôi, vẫn là để thầy đưa em về đi.”

Mở mắt lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một chiếc xe đang chạy.

“Em tỉnh rồi à? Khó chịu không?”

Tôi quay mặt sang, thấy Phó Kỳ đang lái xe.

“Sao thầy biết em uống rượu ở đây?”

“Vừa hay đi ngang qua.”

“…”

Thấy tôi im lặng, anh lại hỏi: “Về chuyện bạn gái, vị hôn thê gì đó, em nghe ai nói?”

“Ý nghĩa đen thôi.” Tôi đáp cụt lủn.

Xe chậm lại rồi dừng hẳn, anh quay sang nhìn tôi: “Cô ta nói gì với em?”

“Ừm.”

“Con bé đó là hàng xóm nhà tôi, giờ mới học năm nhất. Hồi nhỏ hai nhà đùa giỡn nói chuyện hứa hôn, cô bé cứ tưởng thật, cứ tự nhận mình là vị hôn thê.”

“Ồ.” Tôi quay mặt nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Bạn gái, vị hôn thê của thầy liên quan gì tới một bạn chơi game như em đâu. Đi mà giải thích với người yêu thầy ấy.”

Phó Kỳ thở dài thật sâu: “Em hiểu lầm rồi, tôi không có bạn gái khác.”

“Không có à.” Tôi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, “Mà dừng xe làm gì vậy? Chúng ta đang ở đâu?”

“Trước cửa nhà em.”

“À, cảm ơn thầy, Giáo sư… Phó.” Tôi lễ phép cảm ơn, rồi lập tức mở cửa xe bước xuống.

Phó Kỳ cũng thong thả theo sau, còn kiên nhẫn chỉ đường cho tôi.

“Rẽ trái.”

“Không phải, đi thẳng.”