Chương 7 - Em Gái Cùng Cha Khác Mẹ Bị Thổ Dân Bắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Giang Sơ Ân lập tức nhận ra, liền nhào vào lòng mẹ kế, khóc nức nở tỏ vẻ đáng thương.

“Giang Vân Thư, chỉ vì bố mẹ thiên vị tôi hơn một chút mà chị có thể nói ra những lời bịa đặt này sao? Chị nghĩ thật sự có ai tin chị ư?”

“Thật nực cười! Nếu chị nói đúng, vậy thì đưa chứng cứ ra đi.”

“Nếu không đưa ra được, tôi có thể kiện chị tội phỉ báng!”

Cô ta gần như gào lên, khí thế như muốn áp đảo cả hội trường.

Có lẽ cô ta chắc mẩm tôi không thể đưa ra chứng cứ.

Đáng tiếc…

Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Ba giây sau, “ting” một tiếng, tập tài liệu mật từ châu Phi xa xôi cuối cùng cũng truyền đến.

Tôi lập tức kết nối với màn hình LED, mở tài liệu lên trình chiếu.

Khi mọi người vừa nhìn rõ nội dung trên đó, người bấy lâu vẫn im lặng – Mục Hoài Trì – bỗng bật người lao đến, chắn trước mặt tôi, hét lớn:

“Đừng!”

9. Nhưng đã không còn kịp nữa, rất nhanh trên màn hình lớn, từng bằng chứng lần lượt hiện ra trước mắt mọi người.

Đó là tài liệu, bản đồ địa hình, tất cả đều chứng minh lời dối trá của Giang Sơ Ân.

Nhưng những thứ ấy vẫn chưa đủ chấn động. Cái thật sự khiến người ta chết lặng là đoạn video cuối cùng.

Trong video, một cô gái đi cùng đang lo lắng nhìn Giang Sơ Ân:

“Chị Sơ Ân, chúng ta làm vậy thật sự ổn sao? Dù sao nơi này cũng xa lạ, cắt hết toàn bộ liên lạc, lỡ gặp phải thổ dân thật thì chẳng phải nguy hiểm đến tính mạng sao?”

Lời khuyên về an toàn ấy hoàn toàn không nhận được sự đồng cảm.

Giang Sơ Ân chỉ ngẩng cao đầu, ánh mắt kiêu ngạo quét qua rồi dùng tay bóp cằm cô gái, buộc cô phải đối diện với mình.

“Lâm Gia, mày chỉ là con nhỏ nghèo hèn, muốn bám vào bọn tao mà bỏ ra mấy ngàn để theo, còn có tư cách mở miệng ở đây à?”

Cô gái run rẩy nắm chặt vạt áo, khuôn mặt đỏ bừng vì ấm ức.

“Được rồi, nghe lời tao, tất cả mau tắt hết thiết bị liên lạc đi. Ai không tắt thì cút khỏi đội, muốn chết thì cứ việc tự sinh tự diệt!”

Lời vừa dứt, cả nhóm đồng loạt tắt toàn bộ liên lạc.

Giang Sơ Ân đắc ý ngẩng mặt nhìn trời.

“Chẳng bao lâu nữa anh Mục Hoài Trì của tao sẽ đến cứu. Đến lúc đó, nhớ lấy đồng hồ thông minh ra quay lại cảnh tao và anh ấy, nghe rõ chưa?”

Lâm Gia vẫn cố lấy hết dũng khí thì thào:

“Sơ Ân… nếu bố mẹ trong nước lo lắng quá, sợ chúng ta gặp chuyện, vậy có phải… hơi–”

Chưa kịp nói hết câu, Giang Sơ Ân đã giơ tay tát thẳng mặt cô.

“Lâm Gia, mày dám nhiều lời thêm một câu, tao lập tức đuổi mày ra ngoài một mình tự đi mạo hiểm trong bộ lạc châu Phi đấy!”

Cuối cùng, Lâm Gia chỉ có thể ấm ức bỏ điện thoại xuống. Đoạn video dừng lại.

Cả khán phòng bùng lên, mọi ánh mắt khiếp sợ, không tin nổi mà đổ dồn về phía Giang Sơ Ân.

Đột nhiên, một người phụ nữ lao ra, xông thẳng đến túm lấy tóc Giang Sơ Ân.

“Đồ ác độc! Con gái tao, Gia Gia, vì chuyện này mà sợ hãi đến ngất xỉu, giờ vẫn còn nằm viện. Mày không biết xấu hổ sao? Chỉ vì trò chơi ngu ngốc của mày mà suýt nữa cả lớp đều mất mạng!”

“Trả con gái tao lại đây, trả Gia Gia cho tao!”

Giang Sơ Ân hoảng loạn vội sai vệ sĩ kéo mẹ Lâm Gia ra.

Nhưng đến giờ cô ta vẫn chẳng biết hối lỗi, ngẩng cao đầu, giọng điệu ngạo mạn:

“Cho dù là thật thì sao? Chính bọn họ đồng ý nghe lời tao, tao ép buộc ai chứ?”

Một câu này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Đám phụ huynh sẵn đã phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ này.

Nghe cô ta nói xong, ai nấy đều siết chặt nắm đấm.

Giang Sơ Ân lại lạnh giọng cười khẩy, tiếp tục chọc giận:

“Đừng có làm quá lên, tất cả đều là tự nguyện. Tao chưa từng ép–”

Chưa kịp nói hết, một người mẹ đã tức giận lao đến, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.

“Đồ tiện nhân!”

Một người khởi xướng, lập tức nhiều người hưởng ứng.

Chỉ trong chớp mắt, đám phụ huynh đồng loạt xông lên, trút toàn bộ phẫn nộ vào người Giang Sơ Ân.

Cô ta vừa kêu gào vừa khóc lóc, vừa ăn đấm vừa lĩnh bạt tai, nhưng vẫn ngoan cố cho rằng mình không hề sai.

Bảo vệ trong hội trường vội vàng lao tới, kéo đám phụ huynh ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)