Chương 2 - Em Gái Cùng Cha Khác Mẹ Bị Thổ Dân Bắt
2
“Giang Vân Thư, em là chuyên gia thám hiểm duy nhất được quốc tế công nhận, tôi biết rõ em từng tham gia không ít hoạt động cứu trợ nguy hiểm, kinh nghiệm dày dạn, hơn nữa em còn là bạn thân của nhiều tù trưởng châu Phi.”
Anh ta cầm phấn viết vẽ lên bảng, cố gắng thuyết phục tôi.
“Chỉ cần em đi, nhất định có thể cứu được bọn họ.”
Thấy tôi vẫn lạnh nhạt, anh ta bắt đầu nóng nảy, thậm chí còn ra lệnh:
“Với tư cách một công dân, tôi có quyền yêu cầu em phối hợp trong nhiệm vụ lần này!”
Nực cười thật, tôi đâu phải kiểu dễ bị hù dọa.
Mục Hoài Trì với bộ dạng lên mặt đó chẳng có chút tác dụng gì với tôi.
“Được thôi, muốn bàn về quyền công dân à? Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn, đừng đem mấy trò dọa dẫm này ra với tôi, Mục Hoài Trì.”
“Cho dù anh có nói rát cả họng, tôi cũng sẽ không đi. Nó mà chết thì chứng tỏ mệnh nó ngắn, liên quan gì đến tôi.”
Mục Hoài Trì bị thái độ dửng dưng của tôi chọc giận, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
Đột nhiên, anh ta như nghĩ ra điều gì đó, thử dò hỏi:
“Có phải… vẫn vì chuyện năm xưa tôi hủy hôn, nên em hận tôi?”
Năm đó, Mục Hoài Trì và tôi có hôn ước, nhưng sau lại phải lòng Giang Sơ Ân, đơn phương từ hôn, khiến tôi trở thành trò cười của cả kinh thành.
Anh ta tưởng tôi vì chuyện đó mà giận lây sang Giang Sơ Ân, nên mới không chịu đi cứu.
Thật đúng là tự mình đa tình.
Tôi vừa định mở miệng mắng thẳng vào mặt anh ta.
“Rầm!”
Cánh cửa bị đá tung ra.
Mẹ kế nhào vào, được bố tôi ôm trong lòng, vừa khóc vừa run rẩy.
Trong tay bà ta còn nắm chặt thứ gì đó.
Vừa thấy tôi, bà ta xông thẳng tới, vung tay tát bốp một cái lên mặt tôi.
Thứ trong tay bà ta cũng bị ném mạnh xuống bàn.
“Trả Sơ Ân lại cho tôi! Đều là tại mày! Mày phải trả con bé lại cho tao!”
Khi tôi nhìn rõ thứ bị ném ra, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc.
Sao có thể?
Hoàn toàn không thể nào…
3. Rõ ràng ở kiếp trước…
Mẹ kế ném lên bàn một chiếc áo dính máu, hoa văn và màu sắc quen thuộc kia chính là bộ mà Giang Sơ Ân mặc hôm đi châu Phi.
Bà ta lập tức cho rằng Giang Sơ Ân đã gặp bất trắc, thế là toàn bộ oán hận đều trút xuống người tôi.
“Đồ vong ân bội nghĩa, không có tim gan! Đó là em gái mày, mày là chị nó, vậy mà ngay cả cứu nó cũng không chịu!”
“Giờ thì hay rồi, mày được toại nguyện, có thể thừa kế hết tài sản của bố mày. Tội nghiệp con gái ruột của tao quá!”
Bà ta vừa run vừa gào khóc, bố tôi khẽ ôm bà ta vào lòng, ánh mắt nhìn tôi cũng đầy phẫn nộ.
“Giang Vân Thư, cho dù Sơ Ân chết rồi, tao cũng sẽ không để mày được một xu!”
“Tao thà đem hết tiền đi làm từ thiện, cho chó ngoài đường còn hơn là để cho cái đồ vô tình vô nghĩa như mày.”
Tôi nhíu mày, trong đầu thoáng nghi hoặc.
Rõ ràng tôi nhớ ở kiếp trước hoàn toàn không hề như vậy…
Chợt tôi nhận ra ánh mắt mẹ kế thoáng hiện một tia xảo quyệt.
Ngay lập tức, lòng tôi liền sáng tỏ, không còn dao động nữa.
Đối mặt với sự chỉ trích của bọn họ, tôi vẫn thản nhiên mỉm cười.
“Ồ, thì liên quan gì đến tôi?”
“Nó tự mình tìm chết, cứ khăng khăng đòi sang châu Phi mạo hiểm, chết rồi cũng là đáng đời.”
Mục Hoài Trì vốn đang chìm trong nỗi đau tin Giang Sơ Ân đã chết, vừa nghe tôi nói thế thì cơn phẫn nộ lập tức bùng nổ.
Anh ta tức giận xông tới, giáng cho tôi một cái tát thật mạnh.
“Bốp!”
Má trái tôi lập tức sưng đỏ.
“Cô còn nói được vậy à? Sơ Ân giờ đã mất rồi!”
“Trong lúc này mà cô lại nói mấy câu vô nghĩa đó, cô không thấy hổ thẹn sao? Dù không chung huyết thống, nhưng nó vẫn là em gái cùng sống với cô từng ngày.”
“Giang Vân Thư, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi. Cô đúng là kẻ vô tình vô nghĩa!”
Anh ta thở dốc vì quá tức giận, ánh mắt mọi người đứng ngoài cửa xem kịch cũng đầy khinh miệt.
“Con Giang Vân Thư này, đường đường là một nhà thám hiểm dày dạn kinh nghiệm cứu nạn, vậy mà lại thản nhiên để mặc người khác bị thổ dân vây khốn, sống chết chẳng biết.”