Chương 3 - Em Gái Của Tôi Là Kẻ Thù
Anh chưa bao giờ đề phòng tôi, vì tôi chưa từng nghi ngờ anh.
Nhìn thấy tên nick wechat đặt ở đầu danh sách ghim, tôi bật cười tự giễu.
Chủ đề trò chuyện giữa họ chưa bao giờ gián đoạn.
Lần đầu tiên nhắn tin là vào ngày hôm sau khi tôi đưa Lục Tranh gặp Vương Điềm Điềm.
Lần đầu tiên lên giường là vào hôm tiệc đính hôn của chúng tôi.
Thậm chí ngay cả trong ngày cưới, họ bỏ mặc tôi để lên giường với nhau – đó là ý của Vương Điềm Điềm.
Cô ta nói:
“Anh sắp cưới chị em rồi, chẳng phải em nên giúp chị thử anh một chút sao?”
Mỗi lần tôi sảy thai, Vương Điềm Điềm đều hỏi Lục Tranh:
【Anh sắp có con với chị em rồi, chẳng lẽ sẽ không cần em nữa sao?】
Lục Tranh mỗi lần đều thề thốt:
【Anh thề là tuyệt đối không bao giờ.】
Những con chữ chết lặng kia giờ đây lại lạnh lẽo và đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi biết mình đã bị tổn thương đến mức không còn gì để mất nữa.
Có lẽ tôi không nên cho Lục Tranh thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Có lẽ ngay cả việc chia tay trong tử tế, hắn cũng không xứng đáng.
Tôi chụp lại tất cả tin nhắn, lưu lại cả những bức ảnh riêng tư giữa Lục Tranh và Vương Điềm Điềm.
Đúng lúc ấy anh ta bước ra.
“Anh đi làm đây, chiều nhớ đến bệnh viện đấy.”
“Ừ.”
Lục Tranh đồng ý rất nhanh, nhưng tôi chẳng tin là anh ta sẽ xuất hiện thật.
Dù sao thì Vương Điềm Điềm vừa mới cập nhật trạng thái:
【Vòng vòng rồi lại trở về với anh rể, em quay lại rồi, anh rể đã ở bên em cả đêm, chiều nay anh ấy sẽ đưa em đi công viên giải trí.】
Thời gian trôi nhanh đến mức tôi đã quên mất khuôn mặt thơ bé của Vương Điềm Điềm, nhưng cũng chậm đến mức tôi như ngồi trên đống lửa cả buổi sáng.
Vừa qua giờ cơm trưa, điện thoại tôi reo lên.
Là Lục Tranh gọi đến:
“Xin lỗi em yêu, công ty bận quá, anh không rời đi được, hay là để thư ký đưa em đi nhé?”
“Không cần đâu, không có gì quan trọng, em tự đi được.”
Lục Tranh ân cần dặn dò đủ thứ.
Hắn nào biết rằng tôi đang đứng ở không xa, nhìn hắn và Vương Điềm Điềm tình tứ bên nhau.
Tôi gọi cho Vương Điềm Điềm một lần nữa, chỉ hỏi cô ta một câu:
“Điềm Điềm, từng ấy năm làm chị em, chị đã từng đối xử tệ với em lần nào chưa?”
4
“Chị à, sao tự nhiên lại hỏi thế?” – Vương Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói với tôi:
“Chị đối xử với em rất tốt, chị là người thân thiết nhất với em trên đời này.”
“Thế còn em thì sao? Em có từng phản bội chị không?”
Trước câu hỏi truy vấn của tôi, Vương Điềm Điềm bỗng sững lại.
Phải một lúc sau cô ta mới lúng túng đáp:
“Chị à, chị sao vậy? Có phải mang thai khiến hormone thay đổi, nên chị mới đa nghi như vậy không?”
“Vậy là có hay không có?”
“Đương nhiên là không có rồi.”
Câu trả lời dứt khoát của Vương Điềm Điềm suýt nữa khiến tôi tưởng cô ta vẫn là đứa em gái nhỏ cần được tôi bảo vệ ngày nào, nhưng tôi biết, tất cả đã không thể quay lại.
Tôi rơi những giọt nước mắt cuối cùng vì hai con người ấy.
“Được rồi, chị biết rồi. Em chơi vui nhé.”
Cúp máy xong, tôi gọi luật sư đến để xử lý vụ ly hôn giữa tôi và Lục Tranh.
Chừng đó bằng chứng đủ để chứng minh Lục Tranh ngoại tình trong thời gian hôn nhân, thậm chí còn có liên quan đến việc sát hại những đứa con chưa kịp chào đời của tôi.
Tôi tin lần này, điều đang chờ đợi hắn sẽ là sự trừng phạt dẫn đến thân bại danh liệt.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngôi nhà này thực sự chẳng còn gì khiến tôi lưu luyến nữa.
Ngay trong ngày hôm đó, tôi đã lên máy bay rời đi.
Buổi tối, Lục Tranh gọi điện bảo rằng sẽ không về.
Hôm sau cũng như vậy.
Tôi không thèm bắt máy.
Cho đến ngày thứ ba – sinh nhật mẹ chồng – Lục Tranh mới gọi lại:
“Tối nay về nhà cũ ăn cơm nhé. Em gái em cũng về rồi, đưa cô ấy đi cùng luôn. Nhân tiện mừng sinh nhật mẹ.”
“Được, mọi người cứ đến trước đi. Em đến sau, em sẽ gửi quà sang trước.”
“Ừ.”
Lục Tranh chẳng buồn hỏi xem tôi có cần anh ta đón hay không, chỉ nói qua loa rồi cúp máy.
Sau đó, tôi giao “trọng trách” đưa quà cho người bạn thân nhất của mình.
Sau khi biết chuyện Lục Tranh và Vương Điềm Điềm làm ra, cô suýt nữa đã trực tiếp lao đi xử lý hai kẻ đó.
“Chúng nó quá khốn nạn rồi!”
Cô ấy nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ khiến hai đứa đó sống không bằng chết.”
Ba tiếng sau, cô ấy bắt đầu livestream.
Cô ấy bảo tôi vào xem livestream để xem “kịch hay”.
“Chào mọi người, hôm nay là sinh nhật mẹ của Tổng Giám đốc Lục nhà chúng ta. Tôi là bạn thân nhất của con dâu bà ấy, nên hôm nay tôi tới ăn ké đây.”
Cô ấy mang quà đến tặng mẹ chồng tôi.
Dù mẹ chồng tôi vốn không ưa cô ấy vì là bạn tôi, nhưng thấy cô đang livestream thì vẫn cố gượng cười.
Ngay sau đó, Lục Tranh và Vương Điềm Điềm cùng xuất hiện trong ống kính.
Hai người tay trong tay như một cặp đôi hoàn hảo.