Chương 4 - Duyên Phận Của Phật Nữ
Dù trong lòng vô cùng chán ghét, nhưng rốt cuộc đó vẫn là con trai, lão thái thái đành phải nể mặt, nhẫn nhịn gật đầu.
Được cha Trì che chở, Lâm Thiến Thiến lập tức đắc ý bước xuống đài, kéo tay ông làm nũng.
“Chồng à, ông phải thay tôi dạy dỗ bọn họ, mặt mũi tôi đều bị giẫm nát rồi! Nhất là cái quản gia kia, mau đuổi hắn đi!”
Cha Trì vội vàng qua loa cho xong chuyện, còn sắc mặt Trì Kỵ thì càng lúc càng khó coi.
Lâm Thiến Thiến nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Trì Kỵ làm mất thể diện, liền giở giọng khiêu khích.
“Sao hả, bất ngờ khi biết tôi và cha anh có quan hệ? Sớm muộn gì anh cũng phải gọi tôi một tiếng mẹ thôi.”
“Con mẹ nó, gọi cô là mẹ á?!”
Trì Kỵ rốt cuộc bùng nổ.
Cái chết của mẹ ruột luôn là nỗi đau trong lòng anh. Dù anh có là ma đồng đi chăng nữa, nhưng tình thương với mẹ vẫn khắc sâu trong tim.
Cha Trì từng thề cả đời chỉ có một mình bà, thế mà giờ lại cùng Lâm Thiến Thiến dây dưa. Cô ta còn dám dựa vào đó để chọc vào vết sẹo của Trì Kỵ.
Tôi quá bất ngờ nên không kịp ngăn anh lại, may mà cha Trì phản ứng nhanh, không đợi Trì Kỵ ra tay, đã tát cho Lâm Thiến Thiến một cái nảy lửa.
“Đủ rồi! Cô phải biết rõ thân phận của mình!”
Lão thái thái cũng vội kéo lấy Trì Kỵ, sợ anh động thủ.
“Đợi sinh nhật bà qua đã, đông người thế này, phải giữ chút thể diện.”
Tôi cũng ghé sát thì thầm, dù thật ra thể diện của nhà họ Trì đã chẳng còn mấy.
Lâm Thiến Thiến ôm mặt, không dám tin nhìn về phía cha Trì, nhưng ông ta cũng chẳng buồn dỗ dành.
Ông nhớ đến dáng vẻ trước kia của Trì Kỵ, nếu như khi ấy, e rằng Lâm Thiến Thiến đã phải vào viện từ lâu rồi.
Nửa buổi tiệc còn lại, không khí ảm đạm, chẳng ai còn tâm trạng.
Khách khứa ngại ở trong nhà họ Trì nên không bàn tán, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt.
Chỉ có Lâm Thiến Thiến còn cố gắng ra vẻ bà chủ, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Tôi lo lắng cho trạng thái của Trì Kỵ, vừa rồi anh ta giống hệt dáng vẻ trước khi tôi đến. Tôi không muốn bao năm công sức của mình uổng phí.
Thấy lão thái thái bận tiếp khách, tôi kéo anh ra ban công, nấp sau tấm rèm.
“Trì Kỵ, Phật gia thường nói, vạn pháp hữu vi, như mộng huyễn bào ảnh. Anh đã khống chế nhiều năm rồi, đừng vì thế mà phá giới. Nếu mẹ còn sống, bà cũng sẽ…”
Bị tôi lải nhải, anh rốt cuộc cũng mềm lòng, cơn giận vơi đi không ít.
“Được rồi, đại sư. Anh biết rồi. Nếu không, anh còn sợ em lại phổ độ bằng… vũ lực nữa.”
Anh cúi xuống ôm chặt tôi, giọng trầm hẳn.
“Cả đời này em phải trông chừng anh, không cho anh sai lầm. Phật nữ thì phải lấy thân mà phổ độ ma đầu.”
Tôi còn định tụng thêm mấy câu kinh.
Thì hai người lén lút bước ra ban công, cắt ngang lời tôi.
Nhờ tấm rèm che, họ không phát hiện chúng tôi.
“Đệt, chẳng phải nói nhà họ Trì dễ nắm trong tay sao, sao tôi lại thất bại khắp nơi thế này.”
“Dựa vào đâu mà ai cũng tâng bốc con đàn bà đó, cô ta có gì hay ho đâu, suốt ngày ra vẻ điềm tĩnh, giả tạo!”
“Rõ ràng Trì Kỵ vốn là của tôi, nhất định là cô ta nói gì đó sau lưng, nên Trì Kỵ mới quay lưng với tôi!”
Giọng nói chính là Lâm Thiến Thiến, có lẽ cô ta tưởng không ai nghe thấy, nên thoải mái trút ra hết ác ý.
Tôi lại thấy khó hiểu, rõ ràng người mắng cô ta là Trì Kỵ, người ra tay là cha Trì, sao cuối cùng tất cả oán hận đều đổ lên tôi?
Thôi, chắc đây là kiếp nạn mà “Phật nữ” phải vượt qua Phật nói: “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.”
Đang nghĩ ngợi, giọng Lâm Thiến Thiến lại đổi khác, ra lệnh cho kẻ đi cùng.
“Cầm tiền của tôi thì phải làm việc. Lát nữa, anh mang ly rượu này đưa cho cô ta.”
“Tôi muốn tận mắt xem, khi Trì Kỵ thấy cô ta lăn lộn với cha mình, anh ta còn chịu đựng được không!”
“Đợi đến khi cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Trì, thì cả gia tộc này chỉ còn một nữ chủ nhân là tôi! Cha con họ, tôi đều phải có!”
m mưu bàn bạc xong, hai người rời đi, còn mặt Trì Kỵ đã đen đến cực điểm.
Tôi cũng hiểu, dù là ai nghe thấy cảnh mình sắp bị kéo vào trò “cha con loạn luân”, cũng chẳng thể làm ngơ.
Trì Kỵ nhìn tôi, nghiến răng ken két.
“Con đàn bà đó dám tính kế em, anh tuyệt đối không tha!”
Điều này lại khác hẳn suy nghĩ của tôi, tôi hơi sững người, khiến Trì Kỵ hiểu lầm rằng tôi không muốn truy cứu.
Anh lập tức lộ vẻ ấm ức.
“Ngày trước anh chỉ đốt bản kinh của em, em đã phổ độ anh bằng nắm đấm. Giờ cô ta còn định hạ thuốc em, em lại muốn tha thứ cho cô ta sao!”
Nghĩ đến một trăm lẻ tám bản kinh, tim tôi vẫn còn nhói đau.
Có lẽ Trì Kỵ nói đúng, Lâm Thiến Thiến thật sự không còn thuốc chữa. Phổ độ bình thường với cô ta chẳng còn tác dụng.
“Anh nói đúng, cô ta quả thật ngoan cố khó lay chuyển.”
Tôi thở dài, khẽ niệm một câu A Di Đà Phật.
Đã không thể nói bằng đạo lý, thì tôi cũng còn biết đôi chút quyền cước.
Lâm Thiến Thiến, lần này, tôi nhất định sẽ độ cô.