Chương 2 - Đường Hầm Bí Ẩn

Tôi thì thầm: “Ông ơi, có người tới.”

Từ nhỏ tôi đã có thính lực tốt, rất nhạy với âm thanh.

Những gì người khác không nghe được, tôi đều có thể nghe thấy.

Ông nội tôi kéo tay người đàn ông, cuống quýt nói: “Cậu mau trốn vào gian nhà phía tây, đừng lên tiếng, chú không cho ra, thì tuyệt đối đừng ra.”

Người đàn ông nhíu mày, hoang mang nhìn chằm chằm ông nội tôi, khẽ hỏi: “Chú, có chuyện gì vậy ạ?”

Ông nội tôi đáp: “Giờ đừng hỏi gì cả.”

Nói xong, ông đẩy người đàn ông vào gian nhà phía tây rồi đóng cửa lại.

Ông còn bảo tôi ngồi thụp xuống dưới cửa sổ nhà tây.

Chẳng bao lâu sau, trong sân có người bước vào – là trưởng thôn.

Ông nội tôi mặt sầm lại, hỏi: “Trưởng thôn, sao ông đến đây?”

Trưởng thôn nhe răng cười, để lộ cả hàm răng đen sì, nói: “Tam bá đâu rồi?”

Ông nội tôi bực dọc nói: “Không biết.”

Từ sau khi chú út tôi chết, bà nội tôi hóa điên.

Ban ngày bà nội tôi thường chạy ra ngoài, đến tận đêm khuya mới về.

Trưởng thôn đi tới bên cạnh ông nội tôi, vỗ vỗ vai ông rồi nói: “Tam thúc, thúc còn giận làng chuyện của Vọng Tử sao? Chuyện đó cũng qua gần tám năm rồi, nên buông xuống thôi, dân làng sẽ lo cho thúc và tam thẩm lúc tuổi già.”

Ông nội tôi bĩu môi, mặt lạnh tanh: “Vọng Tử là đường đệ ruột của cậu đấy, cậu cũng nỡ ra tay sao?”

Khi ông tôi nói câu đó, trong mắt ánh lên oán hận.

Chú út tôi bị đánh chết ngay tại làng, xác còn bị quăng lên núi sau để cho chó sói ăn, thật tội nghiệp cho ông bà tôi, đầu bạc phải tiễn đầu xanh.

Trưởng thôn cười gượng hai tiếng, nói: “Tam thúc, chuyện cũ mình đừng nhắc nữa, nhắc lại chỉ thêm khó chịu. Thúc và tam thẩm dạo này sống ổn chứ? Cả làng ai cũng nhớ hai người đấy.”

Ông nội tôi gắt gỏng: “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng quanh co.”

Trưởng thôn lại cười gượng: “Tam thúc, đường hầm sau núi bị sập rồi, người trong tàu bị vùi hết bên dưới, nhưng lớp đất dày quá, dân làng không biết nên bắt đầu đào từ đâu, muốn nhờ thúc tới xem giúp một chút.”

Mặt ông tôi sầm lại, đáp: “Tôi xem không hiểu.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt trưởng thôn đông cứng lại.

Vài giây sau, ông ta gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói: “Tam thúc, tuyết dày chắn núi, nhà nào cũng chẳng còn gì để ăn, cả làng trông vào mấy người trên tàu hết. Nếu không đào được người ra, già trẻ trong làng đều sẽ khốn đốn.”

Nói xong câu đó, trưởng thôn còn cố ý liếc nhìn tôi một cái.

Ánh mắt ông ta nhìn tôi, đầy vẻ thèm thuồng.

Ông nội tôi nheo mắt lại, hỏi: “Bao giờ thì đào?”

Trưởng thôn cười đáp: “Trên tàu đông người, còn nhiều hơn dân làng mình. Đợi qua ba bốn ngày nữa rồi đào cũng chưa muộn.”

Ông nội tôi gật đầu: “Được, chuyện này tôi nhận lời.”

Thấy ông nội tôi đồng ý, trưởng thôn tỏ ra rất hài lòng, nói: “Tam thúc, chỉ cần có lời của thúc là tôi yên tâm rồi, dân làng cũng sẽ có một cái Tết tử tế. Tôi đi trước đây.”

Nói xong, ông ta xoay người đi ra ngoài sân.

Lúc đến cổng, ông ta chợt khựng lại, cúi đầu nhìn xuống đất.

Nơi trưởng thôn nhìn, có mấy giọt máu đã đông lại – chính là máu chảy từ chân người đàn ông kia.

3

Trưởng thôn nhìn mấy lần rồi quay đầu liếc sang ông tôi.

Ánh mắt ông ta nhìn ông tôi có gì đó rất lạ.

Ông ta nhìn ông tôi thêm một cái nữa, rồi rời đi.

Ông tôi khẽ hỏi: “Phúc Bảo, nó đi xa chưa?”

Tôi gật đầu: “Xa rồi ạ.”

Ông tôi mở cửa gian nhà phía tây, gọi: “Ra đi.”

Không ai trả lời.

Ông tôi bước vào, liền thấy người đàn ông kia nằm gục trên giường đất, đã ngất xỉu.

Gian nhà phía tây vốn là phòng của chú út tôi.

Từ sau khi chú mất, gian nhà ấy chưa từng nhóm bếp, lạnh lẽo ẩm ướt quanh năm.

Người đàn ông chắc là bị lạnh đến ngất.

Ông tôi vội đỡ anh ta sang gian nhà phía đông, còn lấy khăn trắng để cầm máu cho anh.

Ông lại ôm thêm một bó củi khô từ kho chứa, nhóm bếp sưởi đất cho thật nóng, còn nấu một nồi nước gừng.

Người đàn ông uống liền ba bát nước gừng, lúc ấy mới tỉnh táo lại.

Anh ta yếu ớt nói: “Chú ơi, cháu xin chú, cứu vợ cháu với, cứu mấy người trong toa tàu nữa. Tranh thủ trời còn sáng, nhờ người trong làng ra đào đất đi. Nếu đợi đến tối, e rằng mọi người trong tàu sẽ bị chết cóng mất.”

Ông tôi lắc đầu: “Cậu trẻ, đừng vội. Đất ở sau núi dày lắm, người trong toa tàu không chết vì lạnh, mà sợ chết ngạt thì đúng hơn.”

Người đàn ông lo lắng nói: “Phải đấy, trong toa đông người, cháu sợ không đủ dưỡng khí. Chú mau kêu dân làng đi đào đất đi.”

Ông tôi đáp: “Dân làng sẽ không giúp đâu.”

Người đàn ông hỏi: “Sao lại không?”

Lời vừa dứt, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết trắng xóa.

Người đàn ông lập tức hoảng hốt: “Tuyết rơi rồi! Không được, cháu phải đi cứu vợ cháu!”

Nói xong liền bước xuống giường đất.

Báo cáo