Chương 8 - Đường chân trời

8

Tiếng ồn ào ngoài cửa ngày một lớn hơn.

Không lâu sau, cánh cửa được chủ nhà mở ra.

Tôi mới biết được, người đàn ông bị Cố Xuyên đánh đêm qua không phải là bạn cùng phòng của anh ta mà là con trai của chủ nhà.

Con trai chủ nhà nghiện cờ bạc, đêm qua thua hết tiền và uống rượu quá nhiều nên đến tìm Cố Xuyên ầm ĩ muốn đòi trước tiền thuê nhà.

Cánh cửa mở ra, các phóng viên ngoài cửa ập vào.

Phó Minh Dạ là người duy nhất bình tĩnh đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh như đang xem kịch hay.

Người chủ nhà trung niên dẫn con trai mình vào.

Đầu tiên ông ta đau khổ nhìn vết thương trên mặt con trai mình, sau đó phàn nàn với giới truyền thông với vẻ mặt đau buồn và tức giận:

“Nếu Cố Xuyên không nợ tiền thuê nhà, tan làm trốn ở nhà, con trai tôi cũng sẽ không tới đòi.”

“Ai biết vừa bước vào lại nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu như vậy.”

"Tôi...tôi không còn mặt mũi để nói điều đó."

“Con trai tôi còn nhỏ và vẫn chưa tìm được bạn gái.”

“Vừa bước vào đã nhìn thấy trực tiếp hai người trên ghế sô pha…bên cạnh là bình tro cốt và di ảnh của mẹ Phó phu nhân. Họ tức giận đến mức đánh con trai tôi. Thật là quá đáng. Tôi có thể đi đâu tìm đạo lí đây? "

Tôi tức giận đến toàn thân run rẩy, phẫn nộ phản bác:

“Đừng có ghê tởm!”

"Rõ ràng là con trai của ngươi tự ý xông vào, miệng bẩn thỉu, tự muốn tìm đòn!"

Cố Xuyên càng nắm chặt nắm đấm, muốn vung vào mặt chủ nhà.

Một phóng viên đã nhanh mắt và ngăn anh ta lại ngay lập tức.

Những phóng viên khác không chút do dự hét lên:

“Anh Cố, ở đây có nhiều người như vậy, anh có dùng bạo lực cũng không thể bịt miệng nhiều người như vậy.”

“Nếu cậu dám ra tay như một người đàn ông trưởng thành thì tốt nhất cậu nên xin lỗi anh Phó.”

Cố Xuyên tựa hồ vừa mới chú ý tới Phó Minh Dạ vẫn đứng ở ngoài cửa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, một màn này là do ai sắp đặt.

Đôi mắt anh sắp nổ tung, sắp lao tới:

" khốn kiếp!"

Đám đông ngăn anh ta lại.

Phó Minh Dạ đứng giữa đám đông nhưng không nhìn ai cả.

Đôi mắt đen của anh ta ẩn dấu ý cười , anh ta chỉ lặng nhìn tôi đầy hứng thú.

Trong mắt anh ta, tôi nhìn thấy rõ ràng hai chữ giễu cợt:

"Đáng đời."

Bóng đèn flash đập vào mặt tôi, ánh sáng chói lóa làm tôi nhức mắt.

Cố Xuyên xung đột với người khác, bị người nào đó dùng vật gì đánh vào đầu.

Anh ta ngã xuống đất trong nháy mắt, sau đó đứng dậy giận dữ.

Giữa đám đông, tôi lại lên tiếng:

“Đêm qua đúng là tôi có ở lại đây, nhưng tôi với anh Cố không có làm gì cả.”

"Phó Minh Dạ đã ly hôn với tôi, là chồng cũ của tôi."

Phó Minh Dạ vốn đang an nhiên đứng sau đám người không nói một lời, bỗng nhiên cười nhẹ:

"Ồ, thật sao? Ly hôn rồi à?"