Ngoại truyện 9 - Đường chân trời

9

Tôi trở lại phòng tân hôn của tôi với Giang Vãn.

Đã gần một tháng kể từ khi cô ấy rời đi, dường như vẫn còn dấu vết của cô ấy ở khắp mọi nơi.

Tôi chợt nhớ đến ngày tôi lập bia mộ cho mẹ vợ.

Dòng chữ “Mẹ vợ” được khắc trên bia mộ, như thể mọi thứ đã quay trở lại từ đầu.

Mọi thứ vẫn như trước.

Lúc đó không biết vì sao, tôi chợt cảm thấy tim mình đập dữ dội, lòng tràn đầy hưng phấn.

Thật nực cười, như thể mọi thứ đều có thể quay trở lại.

Tôi sớm biết rõ rằng, Vãn Vãn của tôi, sớm đã không muốn quay lại bên cạnh tôi nữa.

Những khe núi không thể lấp đầy, những mảnh vỡ không thể hàn gắn.

Nếu cô ấy quyết định rời bỏ tôi, thì chắc chắn sẽ rời bỏ tôi.

Giống như cô ấy đã quên đi rất nhiều mối hận thù dù đang bị trầm cảm nặng nề.

Nhưng cô vẫn chọn con đường tàn nhẫn nhất và chết trước mặt tôi với bào thai đã thành hình trong bụng.

Ngay cả với cái nhìn cuối cùng, cô ấy cũng không bao giờ sẵn lòng trao cho tôi nữa.

Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ và nhìn lên trần nhà màu trắng.

Trong cơn choáng váng, Vãn Vãn của tôi dường như vẫn đang nằm bên cạnh tôi, nói chuyện vui vẻ với tôi.

Cô nói, khi đứa trẻ chào đời, cô sẽ biến nơi này thành phòng trẻ em.

Vì ở đây nắng đẹp nhất, sân thượng cũng rộng và đẹp nhất.

Cô nói nếu là con gái, thì tường và trần nhà sẽ được sơn màu hồng thật đẹp.

Treo một bức tranh công chúa cỡ lớn, biến sân thượng thành khu vườn và trồng những bông hồng xinh xắn.

Nếu là con trai, tường và trần nhà sẽ được sơn màu xanh lam nhẹ nhàng.

Làm một chiếc tủ kính lớn và đặt rất nhiều ô tô đồ chơi và Ultraman.

Sân thượng bên ngoài, sân thượng bên ngoài thì...

Tôi suy nghĩ kỹ, lúc nói ra cô ấy dùng cái gì để đặt trên sân thượng?

Tiếc là thuốc uống có tác dụng quá nhanh.

Tôi đã cố gắng tỉ mỉ nhớ lại, lúc đó cô ấy nói, sân thượng nên lấy thứ gì để vào bây giờ ?

Thật đáng tiếc, vừa uống thuốc, hiệu quả của thuốc phát huy rất nhanh.

Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được.

Trước mắt tầm nhìn trở nên mơ hồ, trong mơ hồ dường như nhìn thấy rồi.

Có những bức tranh công chúa khổng lồ trên tường và những chiếc ô tô đồ chơi trong tủ kính.

Cửa hiên bị gió thổi tung, hương hoa hồng tràn ngập căn phòng.

Tôi nhìn thấy nơi cửa hiên đang mở, trong ánh sáng mờ ảo.

Giang Vãn của tôi đang ôm một người nhỏ bé, có thể là con gái, có thể là con trai.

Cô ấy vui vẻ hỏi tôi: “ A Dạ, anh thấy thế này có ổn không?”

Trước khi mất đi ý thức, tôi mỉm cười gật đầu nói:

"Được."

Tôi không biết cô ấy có nghe thấy không.

( HẾT )