Chương 4 - Dưới Áo Khoác Của Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Sau khi biết Tạ Dịch có người mình thích, tôi đã khích lệ anh đi theo đuổi.

Tạ Dịch hỏi tôi con gái thích gì, tôi nói ăn cơm và tiền.

Khoảng thời gian đó, anh bắt đầu học nấu ăn.

Tạ Dịch là người rất thông minh, học nấu ăn cũng rất nhanh.

Bữa trưa chúng tôi giải quyết ở công ty, buổi tối đa phần là anh về nhà nấu.

Món ăn đa dạng, bày biện tinh tế.

Tôi hỏi Tạ Dịch: “Sao anh đột nhiên bắt đầu nấu ăn vậy?”

Nấu ăn rất tốn thời gian, trước đây đều do đầu bếp làm.

Tạ Dịch bưng đĩa cuối cùng lên: “Em thích.”

Anh nấu dĩ nhiên không ngon bằng đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhưng tôi thích nhìn anh nấu.

Nhìn anh bận rộn trong bếp, tôi nằm dài ngoài bàn ăn lười biếng hỏi: “Anh ơi, bao giờ ăn vậy?”

Phần lớn thời gian anh trả lời: “Đợi thêm chút, sắp xong rồi.”

Có lúc lại nói: “Còn một lát nữa, em tự đi chơi đi.”

Cũng khá ấm áp.

Ngoài nấu ăn, Tạ Dịch dạo đó không hiểu sao lại bắt đầu chuyển tiền cho tôi.

Lần đầu nhận được tiền anh chuyển, tôi cảm động rơi nước mắt: “Anh ơi cuối cùng anh cũng chịu cho em gái tiền tiêu vặt rồi!”

Lần thứ hai nhận được, tôi nói: “Lần trước em còn chưa tiêu hết, không cần chuyển nữa đâu, hơn nữa bố vì không muốn em làm phiền bố mẹ nên đã cho em thẻ đen bảo em cút xa chút, em còn tiền mà.”

Tạ Dịch không nghe lọt tai.

Lại một lần nữa nhận được chuyển khoản, tôi gõ gõ anh: “Gần đây anh uống nhầm thuốc à?”

Tạ Dịch rất cạn lời.

Anh xoa xoa đầu tôi: “Chẳng phải nói thích tiền sao?”

À thì ra vậy.

Vậy tôi nhận.

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, gần đây anh đối với tôi đặc biệt tốt, nhưng tôi không để trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn Tạ Dịch đối xử với tôi vốn đã rất tốt.

Tốt thêm chút thì sao chứ!

Hồi ở trại trẻ, lúc nhận con nuôi, mẹ nhìn trúng tôi và hai cô bé khác.

Mẹ mắc chứng khó lựa chọn, do dự không biết nhận ai, hỏi con trai thích em gái nào.

Tạ Dịch chọn tôi.

Tôi đến nhà họ Tạ.

Chuyện quá nhỏ tôi không có ký ức, tôi chỉ biết trong cuộc đời mình, anh luôn đối xử với tôi rất tốt.

Mâu thuẫn duy nhất giữa chúng tôi là khi tôi học cấp ba, bố mẹ bàn với anh chuyện chính thức nhận nuôi tôi, biến tôi từ con nuôi trên phương diện xã hội thành con nuôi trên phương diện pháp luật.

Tạ Dịch không đồng ý.

Bố mẹ hỏi anh vì sao, là không thích em gái sao?

Tạ Dịch chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, khi đó anh cũng chỉ là học sinh cấp ba.

Thiếu niên cúi đầu, trầm mặc không nói.

Dưới sự truy hỏi của bố, rất lâu sau anh mới trả lời: “Con không muốn chia tài sản với em ấy.”

Đúng lúc đó tôi từ tầng hai đi xuống, nghe thấy câu này, cũng vừa hay chạm mắt với Tạ Dịch.

Anh sững người: “Anh…”

Khi đó tôi có chút buồn.

“Không sao đâu, anh không đồng ý thì không làm thủ tục nhận nuôi là được mà.” Tôi khoác tay mẹ, làm nũng với họ, “Con vẫn là con của bố mẹ mà.”

Lúc ấy vừa hay sắp tốt nghiệp.

Anh ra nước ngoài học đại học.

Khoảng cách trong nước và ngoài nước quá xa, chuyến bay mất mười tiếng, đi về một lần là mất cả ngày.

Chúng tôi gặp nhau ít đi.

Nhưng trên điện thoại vẫn giữ liên lạc trò chuyện.

Anh vẫn đối xử với tôi rất tốt.

Lời nói hôm đó, cũng là lẽ thường tình thôi.

Dù sao anh thật sự có ngôi vị cần kế thừa.

Tôi rất nhanh tự điều chỉnh lại.

Ban đầu bố mẹ muốn khuyên anh chấp nhận tôi.

Một dịp năm mới nào đó, bố mẹ nói chuyện với anh một lần, từ đó về sau họ cũng không khuyên nữa, không nhắc lại chuyện nhận nuôi nữa.

Đây dường như là mâu thuẫn duy nhất giữa chúng tôi.

Nếu anh thích tôi.

Vậy việc anh ngăn bố mẹ nhận nuôi tôi là vì…

Anh không muốn tôi làm em gái anh.

14

Nếu anh không có người thích, không có bạn gái, thì mâu thuẫn giữa chúng tôi cũng không còn.

Quả thật tôi không cần trốn anh.

Nhưng, nhưng…

Tôi cắn môi: “Em là em gái anh.”

Đầu ngón tay anh từng chút từng chút bò lên cổ tay tôi: “Em không phải, cả huyết thống lẫn pháp luật đều không.”

Anh nói bừa!

Tôi chính là em gái anh!

Tôi đã gọi anh bao nhiêu năm là anh rồi!

Anh khẽ kéo cổ áo khoác gió của tôi ra.

Dưới áo khoác, quần áo của tôi lộn xộn rách nát.

May mà quần áo của anh đủ rộng, nếu không tôi cũng chẳng biết về khách sạn kiểu gì.

Vừa về đến khách sạn, anh không do dự chút nào, bế tôi về thẳng phòng của anh.

Tôi che ngực lại, chẳng có tác dụng gì.

Quần áo của tôi bị anh xé nát, treo lủng lẳng trên người còn chẳng bằng không mặc.

Che chỗ nào cũng không che nổi.

Tôi đành che mắt Tạ Dịch: “Không được nhìn.”

Anh chớp mắt, hàng mi dài quét qua lòng bàn tay.

Rất ngứa.

“Rất đẹp, đừng ngại.”

Thế là tôi che luôn cả miệng anh!

Nhưng lòng bàn tay ướt ướt.

Anh có thể đừng biến thái như vậy không!

Đừng có liếm tôi chứ!

Tôi như bị điện giật rụt tay lại.

Tạ Dịch giam tôi giữa anh và chiếc giường.

Lại là tư thế nguy hiểm này.

Thật sự rất nguy hiểm.

Tạ Dịch quỳ bên giường, cúi đầu xuống, tôi nắm chặt tóc anh, giọng run rẩy: “Anh… Tạ Dịch!”

Tạ Dịch ngẩng đầu, liếm đi giọt nước nơi khóe môi: “Bảo bối, thế này mới gọi là biến thái.”

Tôi che mặt, ngã xuống giường.

Hết cứu rồi.

Thôi thì tôi cứ nằm yên vậy hu hu hu.

Tạ Dịch phủ lên: “Bảo bối ngoan, em cũng thích anh, đúng không?”

Tôi có chút mơ hồ.

Tôi thích anh sao?

“Nếu không thích anh, sao lại…” Anh bật cười trong cổ họng, tai tôi lại nóng lên.

“Đó là bản năng sinh lý! Bản năng!”

Anh rất nghiêm túc gật đầu đồng ý lời tôi.

“Ừ, bản năng sinh lý.”

Tôi thở phào một hơi, anh lại nói: “Đối với người mình không thích, anh không có bản năng này.”

Tôi không tin: “Sao có thể! Chẳng lẽ anh chưa từng xem phim à?”

Tạ Dịch: “Xem rồi, không phản ứng.”

Tôi: “Vậy là anh có vấn đề.”

Anh nghiêng đầu: “Đối với ảnh của em thì có.”

Tôi dứt khoát lặp lại: “Chắc chắn là anh có vấn đề.”

15

Tôi cẩn thận tự tổng kết lại bản thân mình.

Tôi hình như… thật sự có chút thích anh.

Tôi không hề bài xích anh đến vậy.

Nguyên nhân thúc đẩy tôi rời đi phần nhiều là vì anh có đối tượng, nếu anh độc thân, có lẽ tôi đã nói thẳng tại chỗ rồi.

Giống như Tạ Dịch nói, chúng tôi không tính là anh em, chuyện đã xảy ra rồi thì chấp nhận thôi.

Tôi đại khái là khá thích anh.

Bạn đồng trang lứa, chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, đẹp trai, đối xử với tôi rất tốt, người anh không có quan hệ huyết thống.

Tôi cứ nghĩ tình cảm của tôi dành cho anh là thuần túy tình thân.

Có lẽ trong đó còn lẫn chút tình cảm nam nữ khó nói rõ.

Rất ít, có lẽ gần như không, nhưng nó tồn tại.

Sau khi phá vỡ xiềng xích của tình thân, liền bùng cháy dữ dội như lửa cháy đồng hoang.

Khiến tôi rất dễ dàng chấp nhận tất cả.

Loạn quá loạn quá!

Tôi trùm kín mình lại.

Thật sự ở bên anh thì bố mẹ sẽ nghĩ thế nào, sau này chia tay thì phải làm sao!

Tôi phiền chết đi được.

Đúng lúc mẹ gọi video hỏi tôi chơi có vui không.

Tôi: “Cũng vui lắm.”

Mẹ đang đắp mặt nạ: “Anh con đi tìm con rồi, nó tới chưa?”

Tôi cụp mắt, không trả lời câu này, mà hỏi: “Mẹ, sau này vì sao mẹ không nhắc tới chuyện nhận nuôi con nữa?”

Mẹ ngạc nhiên: “Anh con chưa nói với con à?”

“Tại sao?”

Mẹ nói: “Con nuôi và con trai không thể kết hôn.”

Tôi: “……”

“Vậy mẹ biết từ khi nào?”

Mẹ xem kịch vui: “Bảo bối, trước kia nó còn che che giấu giấu, sau này thì chẳng thèm giấu nữa, con không phát hiện sao?”

Bố từ phía sau mẹ đi tới, xuất hiện trong khung hình: “Trước đó nó còn bảo bố đuổi con sang chỗ nó ở, xem ra tiến triển không tệ, con cuối cùng cũng thông rồi.”

Tôi: “……”

Chỉ có mình tôi là không biết.

Tôi cái rụp cúp máy.

Đáng ghét!

16

Chuyện sau này để sau này tính vậy.

Chuyến bay về nước rất dài.

Tôi ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại thì máy bay sắp hạ cánh.

Tôi dựa vào vai Tạ Dịch.

Anh thấy tôi tỉnh, xoa xoa đầu tôi.

“Tỉnh ngủ rồi?”

Tôi đáp: “Ừ. Mơ bị dọa tỉnh.”

Tạ Dịch tò mò hỏi tôi: “Mơ gì?”

Tôi: “Ác mộng.”

“Ác mộng gì?”

Tôi u u nói: “Mơ thấy em làm tiểu tam bị bạn gái anh đánh một trận.”

Tạ Dịch: “…Anh không có bạn gái, chỉ có em.”

Tôi: “Em không cần biết, trong mơ em thấy bạn gái anh đánh em một trận.”

Đều tại anh.

Đây là lần thứ hai tôi bị đánh trong mơ.

Lần trước thì bị xiên thành xiên que.

Lần này khá hơn, chỉ bị đánh một trận.

Không nói cho Tạ Dịch biết là, vì chột dạ nên tôi bị đánh, đánh đến nửa chừng tôi chợt nhớ ra, anh căn bản không có bạn gái, tôi bị đánh làm gì.

Tôi trong mơ bỗng dưng biến ra một cây gậy gỗ, đánh nhau tay đôi với người không nhìn rõ mặt.

Đánh đến nửa chừng, tôi dần dần nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đó.

Rõ ràng chính là tôi.

Đánh cũng không được, bị đánh cũng không xong, tôi bị dọa tỉnh.

Cả đời này không bao giờ muốn làm loại giấc mơ này nữa!

(Kết thúc)

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)