Chương 2 - Những Lo âu và Bí ẩn trong Làng - Dưới Ánh Trăng Tròn

Đoạn 2
Mẹ và em trai của Mai Anh lúc này về tới nơi, nhìn thấy chị gái đứng ngoài cửa, em trai tên khánh liền tò mò:
“Chị làm gì ngoài này vậy ạ?”
Mai Anh thấy mẹ và em về thì đi nhanh tới đỡ đồ phụ mẹ nói:
“Chị có làm gì đâu, mẹ để con cầm đồ giúp cho ạ, may mà mẹ về chứ không con ở nhà một mình sắp chết mệt đây ạ”
Bà Cẩm cười hỏi:
“Thế ở nhà làm được những gì rồi mà chưa gì đã kêu mệt thế? Nãy mưa có thu đồ phơi ngoài sân vào trong nhà kịp không? Không ướt hết là không bán được cho người ta đâu đấy”
Theo sau mẹ vào trong nhà, Mai Anh vui vẻ đáp:
“Cái đó mà mẹ còn phải lo, trời chưa mưa con đã thu dọn xong hết cả rồi, con đang nói mệt là mệt với bọn nhóc trong làng mình ấy ạ, mưa gió mà chúng no cứ mò sang đây, quậy phá con”
Khánh quay qua con chó rồi lại quay mặt lại nói với chị:
“Úi xời, em còn tưởng chị mệt cái gì, lũ trẻ con thì có gì khó đối phó đâu, cứ thả con ben ra là chúng nó có mà dám vào đây quậy”
Bà Cẩm ngăn lời khánh mà mắng:
“Không được thế, con thả chó lỡ không may nó cắn con cái nhà người ta thì sao? Tiền đâu con đền? trẻ con thì đứa nào mà không nghịch ngợm, thế hai đứa bây ngày nhỏ không nghịch chắc, thế người ta cứ thả chó ra, nó cắn cho thì thế nào? Không được như thế đâu biết chưa? Sau này hai đứa tụi bây lấy vợ lấy chồng, có con rồi, lúc đó thì mới hiểu”
Khánh với tay lấy cái khăn mặt trên dây phơi rồi vắt lên cổ nói:
“Con chả thèm lấy vợ đâu, con thích ở một mình, mẹ cứ lo chị gái con trước đi”
Mai Anh gắt nhẹ:
“Ơ hay, nhà có mỗi em là con trai, mày không lấy vợ thì sau này ai chăm cho mẹ?”
Khánh đáp:
“Chị buồn cười nhỉ? Thế một mình em thì không chăm sóc được mẹ chắc, em không lấy vợ, không lấy vợ đâu”
Bà Cẩm cười bảo:
“Được rồi, không lấy thì không lấy, nhỡ sau mà có dẫn đứa nào về ra mắt thì mẹ đuổi về đó nhé, lúc đấy thì đừng có mà trách mẹ đấy”
Khánh bực mình vảo vào nhà tắm. Mai Anh đứng nhìn theo khúc khích cười, Bà Cẩm thấy vậy thì liền hỏi:
“Mai Anh này, con thấy thằng Long nhà cô Xuân thế nào hả?”
Mai Anh ngượng ngùng:
“Mẹ đang nói gì vậy ạ? Con với anh ấy có gì đâu”
Bà Cẩm lại thêm:
“Không có gì với nó, nhưng mẹ thấy nó là có gì với mày rồi đó, nhìn ánh mắt của nó là mẹ biết nó thích mày rồi”
Đúng lúc này bà Cẩm nhớ tới con cá Long mang sang tặng hôm trước liền bảo:
“À mà này, mang con cá ra ăn đi không để trong tủ lâu nó hỏng đấy, thời nay có tủ lạnh nó để được lâu hơn chứ thời mẹ ngày xưa, ngày nào phải ăn hết ngày đó không để qua đêm nó hỏng hết”
Mai Anh vâng dạ rồi tính quay người vào trong nhà lấy cá ra làm, chợt cô nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ từ đâu truyền tới liền nhíu mày nói:
“Cái đám tiểu yêu này, bực mình thật đấy”
Nói xong Mai Anh đi vào trong, bà Cẩm đứng ngoài không nghe thấy gì chỉ lắc đầu cười, trời vừa tạnh mưa, trận mưa khi nãy làm lá cây rụng khắp sân, bà tiến tới với tay cầm lấy cái chổi quét lá, chợt có bàn tay nhỏ của đứa bé đặt lên bàn tay của bà, thấy vậy bà giật mình thu tay lại, thế nhưng lại không thấy đứa bé vừa rồi đâu nữa, buộc miệng bà tự hỏi:
“Quái nhỉ? Vừa rồi là…là ảo giác ư?”
Khánh chạy ra nói với mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ ra đây mà xem này, đàn gà có chuyện rồi mẹ”
Bà Cẩm vội theo sau con trai vào chuống gà, bên trong chuồng có vài con chết cứng đơ, chân hướng lên trời, thấy thế bà vào trong cầm hết mấy con gà chết cứng lên tay.
“Sao gà lại chết cứng đơ thế này rồi?”
Khánh nói:
“Lạ thật đó mẹ, không biết làm sao mà gà nhà mình lại chết? con thấy chị che chắn kỹ lắm rồi mà”
Nhớ lại lời con gái nói về lũ trẻ con sang quậy khi bà vắng nhà, lại thêm ảo giác về đứa nhỏ lúc bà đưa tay cầm lấy cái chổi, chợt trong đầu bà có một dự cảm xấu, bà nói với Khánh:
“Mày đừng nói chuyện gà chết cứng đơ thế này cho chị biết đấy nhé”
Khánh bĩu môi:
“Mẹ lại bênh chị con chứ gì? Chị ở nhà, trông nhà không cẩn thận làm gà chết, mẹ không mắng chị, nếu mà la con xem, thế nào mẹ chẳng mắng rồi đánh cho con một trận, mẹ đúng là thiên vị quá rồi đó”
Bà Cẩm gắt nhẹ:
“Mày có nghe mẹ nói gì không hả? không đùa đâu”
Khánh tặc lưỡi:
“Được rồi, con không nói cho chị biết là được rồi chứ gì?”
Bà CẨm đưa gà cho Khánh và dặn:
“Đem đi thiêu hết đi, gà này tuyệt đối không ăn được đâu”
Khánh nhìn mấy con gà tiếc rẻ nói:
“Sao mà không ăn được ạ? Đem đi đốt hết thế này thì phí quá ạ, hay thôi cứ thịt ăn đi mẹ”
Bà Cẩm gắt:
“Mẹ nói mày đem đi thiêu hết thì mày cứ nghe lời mẹ dặn đi xem nào”
“Được rồi con đem đi đốt hết, mẹ đúng thật là, khó hiểu thật chứ”
Khánh đem gà qua bãi đất trống gần nhà để đốt, Anh Long đi ngang qua thấy vậy liền đi tới hỏi:
“ỦA Khánh! Em đem gà ra đây làm gì thế?”
Khánh nói:
“Mẹ em nói gà này chết cứng đơ rồi không ăn được, bảo em mang qua đây đốt hết, anh thấy có phí không?”
Anh Long vội hỏi:
“Thế làm sao mà gà chết? hay là bị nhiễm nước mưa khi nãy?”
Khánh lắc đầu nói:
“Không phải đâu anh, nãy em thấy chị em che chuồng kín lắm mà, làm sao mà nước mưa vào trong chuồng được, này chắc là bệnh rồi lây cho nhau thôi anh, vì thế nên mẹ em sợ, không cho ăn rồi bắt đem ra đây đốt hết đó”
Anh Long thấy mấy con gà, con nào con đấy to phải hơn 3 ký thì tiếc rẻ nói:
“Tiếc thật nhỉ? Mà thôi bác gái dặn thế nào thì em cứ làm theo ý bác đi, thế chị em biết việc này không?”
Khánh lắc đầu:
“mẹ nói em không được nói cho chị biết, chắc mẹ lại sợ chị buồn nên mới dặn em vậy, mẹ thương chị mà, nên chưa khi nào mẹ mắng chị anh ạ, chỉ có em là khổ thôi, hễ động cái gì mà sai cái là mẹ lôi ra mắng, làm trai đúng là vừa khổ vừa thiệt thòi mà”
Anh Long cười bảo:
“Không phải như chú nghĩ đâu, mẹ anh cũng vậy, mình làm sai thì các bà mắng cho mình khá, mình giỏi hơn, mình thấy cái sai của mình thôi mà em, chứ các bà có ghét bỏ gì mình đâu, đừng nghĩ vậy mà nghĩ sai cho các bà em ạ, thôi em ở đây đốt mấy con gà đi, anh có chút việc phải đi, hôm nào rảnh, anh làm con cá, chú sang anh nhâm nhi nhé?”
Khánh cười đáp:
“VÂng, thế thì còn gì bằng ạ, anh cứ câu được cá đi, em mang rượu sang là anh em mình triển thôi ạ”
Anh Long gật gù đáp:
“Ừ, rượu chú nấu thì đúng là đẳng cấp thật sự, chứ anh thì lại không làm được cái món đó”
Khánh cười:
“Anh lại khen em quá lời rồi, rượu em nấu chỉ gọi là uống tạm được thôi, nào có ngon như rượu của thằng Chiến bạn em ở làng bên đâu anh, rượu của nó nổi tiếng nhất vùng này mà”
Anh Long đi rồi, lúc này Khánh xếp củi khô lên chuẩn bị châm lửa thì giật mình khi lúc này không biết thiếu đâu mất một con gà, cậu đứng dậy nhìn xung quanh lẩm bẩm nói:
“Ơ hay, đâu mất một con gà rồi? gì mà cứ như có ma ý nhỉ?”