Chương 3 - Dưới Ánh Trăng Mờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chu Dự Hoài đến, mang theo một bình sơn tra ướp lạnh, bảo là giúp giải nhiệt tốt nhất.

Tay áo sơ mi được anh xắn gọn gàng, để lộ phần cẳng tay săn chắc, còn có vài vết chai nhẹ do cầm dao mổ.

“Chỗ này đều phải phân loại à?” – Anh chỉ vào đống thùng sách.

“Ừ, cái nào quyên tặng thì để riêng, còn lại giữ lại…”

Chưa nói dứt câu, anh đã nhanh nhẹn bê lên thùng nặng nhất.

Ánh nắng nhảy nhót trên hàng mi anh, giọt mồ hôi lăn dài xuống cổ, biến mất vào lớp áo.

Tôi vội nhìn sang hướng khác, đưa ly sơn tra mát lạnh:

“Uống chút đi, nghỉ ngơi đã.”

Gác mái yên tĩnh đến mức nghe được cả hơi thở.

Anh bỗng rút từ đáy thùng ra quyển Tô Châu Viên Lâm:

“Cái này cũng quyên?”

Giữa trang sách rơi ra một tấm ảnh – tôi của thời đại học, đứng trước núi giả ở Lưu Viên, cười rạng rỡ.

Mặt sau có ghi ngày tháng – đúng năm tôi quen Cố Viễn Chu.

“Thì ra em từng đi Lưu Viên à?”

Anh nhẹ nhàng phủi lớp bụi bám trên ảnh:

“Hồi đó anh hay đến đó ký họa.”

“Sau này không đi nữa.” Tôi cười gượng.

“Cố Viễn Chu bảo mấy khu vườn cổ toàn làm màu cho khách du lịch.”

Chu Dự Hoài đặt tấm ảnh lại giữa trang sách, cử chỉ nhẹ nhàng như đang sửa chữa sách cổ:

“Còn bây giờ? Vẫn muốn đến xem không?”

Đôi mắt anh sáng rực, làm tôi chợt nhớ đến đêm hè năm nào mẹ từng đưa tôi đi ngắm đom đóm.

“Hôm nay chắc không kịp rồi…”

“Bình đàn để hôm khác cũng được.”

Anh khép sách lại, cười dịu dàng.

“Trong vườn nhà, cây mộc hoa đang đúng mùa nở đẹp nhất.”

Lúc xuống lầu, tôi bất cẩn trẹo chân, anh kịp thời đỡ lấy cánh tay tôi.

Nhiệt độ từ tay anh xuyên qua lớp áo mỏng, làm tôi nhớ đến cái ấm tay mùa đông.

“Cẩn thận bậc thang.”

Chỉ là một câu nhắc đơn giản, nhưng khiến sống mũi tôi cay cay.

Bảy năm bên Cố Viễn Chu, mỗi lần vấp ngã, đều phải tự mình đứng dậy và nói: “Không sao.”

Trên hành lang quanh co của Lưu Viên, anh luôn đi bên mép nước.

Khi qua chỗ hẹp, sẽ lặng lẽ giảm bước để nhường tôi đi trước.

Dưới tán cây mộc hoa tỏa hương dìu dịu, anh bỗng dừng lại:

“Nhìn kìa.”

Tôi ngước theo ánh mắt anh – trên cành cây, hai con chim vành khuyên đang rỉa lông cho nhau.

“Chúng năm nào cũng quay lại.”

Anh nói khẽ, như sợ làm kinh động vẻ đẹp yên bình ấy.

“Trước đây anh vẫn hay ngắm một mình. Còn bây giờ…”

Cơn gió lướt qua ngọn cây, hoa rơi lả tả như tuyết.

Có một cánh hoa vướng trên vai anh, tôi định giơ tay gạt đi, nhưng rồi lại đổi hướng chỉ về phía xa:

“Chỗ kia… có phải là sảnh Uyên Ương không?”

Anh mỉm cười, không vạch trần sự lúng túng của tôi:

“Muốn qua xem không? Nghe nói cây quế trước sảnh đã hơn ba trăm tuổi rồi.”

Ánh chiều tà kéo dài bóng chúng tôi, chồng lên nhau trên nền gạch xanh xám.

Tôi len lén so thử – bóng anh vừa vặn bao trùm trọn bóng tôi.

Giống như những uất ức suốt bao năm không ai thấu hiểu… cuối cùng cũng có chỗ để đặt xuống.

“Chu Dự Hoài, bạn gái cũ của anh chắc hẳn rất hạnh phúc.”

Tôi không kìm được thở dài một câu.

“Em nói sư muội Lâm à?”

Chu Dự Hoài bật cười khẽ.

“Cô ấy là con gái thầy giáo tôi. Nhưng tôi luôn xem cô ấy như sư muội, chưa từng có ý nghĩ gì khác.”

“Vậy mấy năm nay… anh không quen ai khác sao?”

Chu Dự Hoài chậm rãi chỉnh lại dây đàn:

“Từng đi xem mắt, từng thử tìm hiểu, nhưng nếu thấy không hợp thì dừng luôn.”

“Chỉ vậy thôi?”

Tôi cụp mắt, bất giác nhớ đến cái chạm khẽ mà vụng về nhưng đầy trân trọng đêm đó.

“Thẩm Đường, lần sau… anh sẽ làm tốt hơn.”

Câu nói đột ngột khiến tôi sững lại:

“Cái gì làm tốt hơn cơ?”

Anh quay mặt đi, vành tai ửng đỏ dưới nắng sớm, đỏ như vệt chu sa loang trên giấy tuyên thành.

“Em rồi sẽ biết.”

Chu Dự Hoài xoay cây cổ cầm lại:

“Muốn thử gảy không?”

Mãi đến khi anh đưa tôi về nhà lúc hoàng hôn,

khi vòng tay anh từ phía sau ôm lấy tôi lúc đang dạy tôi gảy đàn,

tôi mới hiểu ý anh.

Chỉ là lúc đó, đầu ngón tay tôi đã run đến mức không ấn nổi dây đàn.

Hương gỗ quế trong tóc không biết từ lúc nào đã thấm vào áo anh, khiến cả nhịp thở tôi cũng loạn cả lên.

“Chu Dự Hoài…”

Tôi khẽ trách, nhưng ánh mắt lại như làn nước xuân dịu dàng, chẳng còn lấy nửa điểm phản kháng.

Cách tôi gọi tên anh lúc ấy… nghe ra lại giống như một lời chấp thuận ngầm.

Chu Dự Hoài cúi đầu, khẽ hôn lên ngọn tóc tôi:

“Đường Đường, em thích không?”

Tôi cắn môi không trả lời.

Anh cũng chẳng vội, chỉ càng dịu dàng, càng nhẹ nhàng hơn nữa.

Tôi bị anh trêu đến mức không chịu nổi, khóe mắt đỏ ửng:

“Chu Dự Hoài…”

Móng tay vô thức cào nhẹ cổ tay anh, trong giọng nói có cả một phần nũng nịu mà chính tôi cũng không nhận ra.

“Giờ nói anh biết đi… thích không?”

Tôi vẫn mím môi không lên tiếng.

Anh vẫn kiên nhẫn, chẳng hề cáu, đầu ngón tay cũng từ gấp gáp chuyển thành mềm mại như nước chảy.

Tôi bị dỗ đến tan rã, hàng mi ướt đẫm:

“Chu Dự Hoài…”

Tay tôi vô thức siết lấy vạt áo anh, giọng nói khẽ run:

“Đường Đường, bây giờ nói cho anh biết… em có thích không?”

Hơi thở của Chu Dự Hoài cũng loạn cả nhịp, yết hầu chuyển động, trán lấm tấm mồ hôi.

Cái cảm giác như bị đẩy đến mép vực, chênh vênh không thoát ra được ấy khiến tôi cuối cùng cũng thút thít đầu hàng:

“Thích… thích anh…”

Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, ôm tôi càng sâu hơn.

Cây cổ cầm giữa chúng tôi vang lên tiếng rền rĩ méo mó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)