Chương 5 - Dưới Ánh Đèn Mờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Sư huynh… chị dâu ra tay nặng quá… dù bôi thuốc rồi nhưng đầu em vẫn đau lắm… tối nay anh có thể ở lại với em được không?”

Trước đây chỉ cần cô ta làm nũng một chút, Giang Lâm Chu sẽ lập tức mềm lòng.

Nhưng hôm nay anh chỉ thấy phiền, giọng cũng lạnh đi:

“Em thấy không thoải mái thì gọi bác sĩ. Anh còn việc quan trọng phải xử lý, rảnh anh sẽ quay lại.”

Nói xong, mặc cô ta phản ứng thế nào, anh quay người rời đi.

Lâm Vi Vi tức đến mức đập mạnh tay xuống giường.

Giang Lâm Chu lái xe về nhà, vừa mở cửa đã gọi lớn:

“Hứa Du, em đâu rồi? Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”

Không ai đáp lại.

Ánh mắt anh rơi ngay vào bản thỏa thuận ly hôn bị đè trên bàn trà.

Trong đầu anh lập tức hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của tôi khi nói muốn ly hôn.

Anh bực bội xé nát bản thỏa thuận.

Sau đó lấy điện thoại gọi cho tôi.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách…”

Anh gọi liền mười cuộc, đều nhận lại cùng một câu trả lời.

Anh biết ngay — tôi đã chặn anh.

Giang Lâm Chu bứt tóc vì lo lắng, sau đó gọi cho bạn thân của tôi.

Cô ấy bắt máy rất nhanh, và mở miệng là chửi thẳng:

“Giang Lâm Chu? Anh còn mặt mũi gọi cho tôi hả? Đồ súc sinh! Một người tốt như Hứa Du mà anh không biết trân trọng, lại đi cặp kè cái thứ trà xanh đó!”

“Tôi nguyền rủa anh ra đường bị xe tông, uống nước bị sặc, con sinh ra không có lỗ đít!”

Giang Lâm Chu không quan tâm những lời chửi bới ấy:

“Hứa Du đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn nói.”

Bạn thân tôi lạnh lùng đáp:

“Cô ấy sẽ không nói chuyện với anh đâu. Cả đời này cũng đừng mơ.”

Tút… tút…

Cô ấy thẳng tay cúp máy.

Giang Lâm Chu lại gọi, nhưng hệ thống thông báo anh đã bị chặn.

Lúc này anh mới thật sự hoảng.

Bao năm quen biết, dù xảy ra chuyện lớn đến đâu tôi cũng chưa từng tuyệt tình như vậy.

Anh hiểu rõ — lần này tôi thật sự giận rồi.

Giận vì anh gián tiếp giết mất đứa bé.

Giận vì anh giam lỏng tôi.

Đêm đó, anh không ngủ được, cả đêm suy nghĩ mình phải làm gì để giữ tôi lại.

Sáng hôm sau đến bệnh viện, mắt anh toàn tơ máu.

Vừa bước vào cổng, anh đã thấy khác lạ: ánh mắt đồng nghiệp nhìn anh đầy kỳ dị. Những cô y tá từng mê mệt anh đi ngang qua cũng chỉ trỏ, bàn tán xì xào.

Anh nghi hoặc, nhưng không hỏi.

Cho đến khi viện trưởng xuất hiện, chặn đường anh:

“Bác sĩ Giang, vào văn phòng tôi một chút.”

Đây là lần đầu viện trưởng nói chuyện với giọng lạnh như thế, khiến anh bất giác thấy bất an.

Không ngờ khi vào phòng, Lâm Vi Vi đã ngồi sẵn ở đó.

Vừa bước vào, viện trưởng lập tức khóa cửa, rồi ném một tập ảnh dày xuống trước mặt hai người.

Viện trưởng tức giận quát:

“Bác sĩ Giang, vì y thuật giỏi giang của cậu, tôi luôn xem cậu là nhân tài để bồi dưỡng. Chỗ nào cũng ưu ái, che chở, chỉ mong cậu có thể gắn bó với bệnh viện này cả đời, trở thành gương mặt đại diện của chúng ta.”

“Vậy mà cậu xem mình đã làm nên chuyện gì? Là cảm thấy sống yên ổn quá chán rồi, muốn nếm mùi khổ cực sao?”

Viện trưởng vừa giận vừa thất vọng mắng Giang Lâm Chu không tiếc lời.

Giang Lâm Chu cúi người nhặt đống ảnh dưới đất lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Toàn bộ đều là ảnh thân mật của anh với Lâm Vi Vi, cùng với bằng chứng anh bao che cho cô ta dẫn đến cái chết của chính đứa con mình.

Ai là người đã tung những thứ này ra?

Chẳng lẽ là Hứa Du? Cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi sao?

Trong đầu còn đang hỗn loạn, ánh mắt anh liền rơi vào dấu watermark dưới góc ảnh.

Chính là dấu mà Hứa Du tự thiết kế riêng cho mình.

Trong khoảnh khắc, thế giới của Giang Lâm Chu như sụp đổ, anh đứng chôn chân tại chỗ, ngây người không nói nổi một câu.

Lâm Vi Vi cũng nhìn rõ ảnh, hoảng loạn lắc đầu liên tục, sống chết không chịu nhận:

“Viện trưởng! Những tấm ảnh này là giả! Có người muốn vu oan cho em và sư huynh! Giữa chúng em trong sáng, không hề có chuyện gì cả!”

“Em nói thật đấy, viện trưởng nhất định phải làm chủ cho chúng em! Nếu không thì sự nghiệp của em và sư huynh sẽ bị hủy hoại mất!”

Thấy Giang Lâm Chu im lặng, cô ta sốt ruột giục:

“Sư huynh, mau nói gì đi chứ!”

Giang Lâm Chu chỉ lẳng lặng giơ tấm ảnh Lâm Vi Vi quỳ dưới gầm bàn kéo khóa quần anh, hỏi cô ta:

“Cái này… là em đăng lên à? Em gửi cho ai?”

Lâm Vi Vi sững người:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)