Chương 4 - Bí ẩn của ngôi nhà gỗ - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 4
Ngay khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, khi Hải vứa mở cánh cửa kia ra thì Mít đã biến thành một con quỷ và há to miệng ló đầu vào muốn dùng cái miệng to lớn của nó mà nhai ngấu nghiến Hải. Nòng súng của ông Bình đã lên sẵn từ khi Hải vùng khỏi tay ông, bây giờ chỉ việc cướp cò liên tục vào con quỷ kia. Mà Hải cũng sợ mất cả mật, anh không tài nào xoay sở được trong hoàn cảnh này, mặc dù trên người anh cũng có vũ khí bén. Nếu như không có ông Bình thì Hải đã mất mạng ngay lúc này rồi.
Mà con quỷ kia cũng không hề hiền, và nó lại rất mạnh. Trước đây nhiều năm ông Bình đã từng giao chiến với nó nên ông biết. Sau nhiều phát súng vang lên trúng vào người nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì cả mà còn thò tay dài ngoằn vào trong nhà muốn bò vào. Ông Bình biết đạn không thể ảnh hưởng gì đến nó nên một tay ông kéo Hải vào trong, một tay giật lấy lựu đạn tự chế trên cổ Hải mà ném vào người nó.
Loại lựu đạn này rất đặc biệt, do chính ông chế tạo để đối phó với bọn ma quỷ trong rừng. Loại này không cần kích hoạt kíp nổ, chỉ cần ném xa tầm nửa mét là nó có thể tự nổ. Tuy rằng sức nổ của nó có thể không bằng các loại lựu đạn thông thường, nhưng rất dễ sử dụng ở tầm gần và cũng không bị ảnh hưởng đến mình. Sau hai phát lựu đạn nổ bùm bùm vang trời thì con quỷ cũng chịu rụt đầu ra ngoài. Ông Bình tuy thân thể trông đã già cõi và lúc bình thường đi đứng chống gậy có vẻ cũng chậm chạp nhưng lúc này lại nhanh nhẹn khó tả. Con quỷ vừa thụt đầu ra ngoài thì ông đã nhào tới đóng cánh cửa xuống và chốt lại thật chặt.
Xong xuôi thì cả hai thở mất cả hơi, ngồi bệt dưới đất, mặt mày Hải xanh lét, anh bày tỏ sự hối hận mà nói: “Cháu xin lỗi vì đã không nghe lời ông dặn. Cháu cảm tính quá, nhưng mong ông cũng hãy hiểu cho nỗi lòng người làm cha của cháu, gặp con mình như thế sao có thể nhắm mắt làm ngơ được, dù cho biết chắc đó là cái bẫy nhưng cháu không thể tự chủ được.”
Hải nói xong thì ôm đầu khóc như một đứa trẻ, điều này cũng khiến ông Bình mủi lòng, ông vỗ nhẹ vai Hải rồi nói: “Không sao! Ông không trách cháu đâu. Nhưng qua chuyện vừa rồi mong cháu hãy cảnh giác thật cao độ, đám ma quỷ ở đây rất giỏi giả dạng người khác. Hôm nay nó có thể giả dạng thành con trai của cháu, ngày mai nó cũng có thể giả dạng thành người vợ quá cố của cháu đội mồ trở về.”
Đây đúng là một đêm dài, Hải không tài nào chợp mắt được sau đó. Thức đến sáng hôm sau, khi bên ngoài mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh nắng chiếu xuống có chút ấm áp thì ông Bình mới gọi Hải: “Trời đã sáng rồi, cháu hãy ra ngoài một chút đi.”
Hải uể oải vuốt mặt rồi đứng dậy, anh vào nhà vệ sinh rửa lại mặt mũi cho tỉnh táo, sau đó đi theo ông Bình ra ngoài. Đầu tiên là anh đi xem “mộ” của vợ mình xem có bị quỷ đào lên hay không, nhìn cái cành cây khô vẫn còn nằm đó nên chắc là vợ anh vẫn còn được nằm yên ở đó. Nhìn mặt trời nhô lên cao, mọi người cũng bắt đầu ra ngoài làm việc, buôn bán, Hải không thể tin được nơi này và cảnh tượng tàn khốc đáng sợ đêm qua lại là một. Mọi người ở đây dường như đều đã quen nên họ chẳng ai có biểu cảm gì mà rất vui vẻ.
Hải đi quanh quất một chút, anh đang mơ hồ không biết nên bắt đầu tìm con trai mình từ đâu thì đã thấy một bà cụ kéo ông Bình lại và hỏi: “Đêm qua rốt cuộc là sao vậy. Ông có biết chuyện gì không, lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy bọn chúng dữ tợn như đêm qua cả.”
Nghe thế thì mấy người trẻ đang cuốc đất trồng trọt cũng dừng tay lại và đi hóng chuyện. Ông Bình nhìn về phía ngôi nhà nói nhỏ gì đó khiến tất cả ánh nhìn của mọi người đều dồn về phía Hải cả. Sau câu nói nhỏ kia thì ông Bình lại nói lớn: “Tôi định lát nửa đến trưa nắng gắt sẽ cùng thằng bé vào rừng, đến chỗ cây Thánh xem thế nào.”
Lúc này từ phía xa, một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, vẻ mặt hơi hốc hác đi tới rồi nói: “Cháu đi cùng với, cháu biết rõ chỗ của nó hơn ai hết.”
Hải ngạc nhiên, anh không biết nó là ai nên mới đi tới hỏi: “Cho cháu hỏi, nó ở trong lời của cô ấy là ai vậy?”
Mọi người đều im bặt từ chối trả lời, không khí đột nhiên trở nên im lặng. Thấy không khí như thế, ông Bình đành nhỏ giọng nói: “Nó là ai, đó là cấm kị của tất cả mọi người ở đây. Cháu cũng thế, chúng ta hãy gọi cái thứ ở sâu trong rừng kia là nó, đơn giản như vậy thôi.”
Hải mù mờ chẳng hiểu gì, anh chỉ ngầm hiểu nó ở trong lời của mọi người chắc chắn là kẻ đã bắt cóc con trai anh. Nhìn qua vẻ mặt hốc hác và biểu cảm khi nói về nó của người phụ nữ kia thì chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì với nó rồi.
Ông Bình nhìn lên trời một lát rồi nói: “Mọi người giải tán đi, tôi phải xem bà nhà như nào một lát. Hương nè, lát nửa thấy nắng lên cao và gai gắt thì hãy đến nhà tìm ông nhé. Nhớ chuẩn bị đầy đủ trước khi chúng ta xuất phát.”
Hải cứ mãi nhìn theo bóng lưng cô độc của người phụ nữ tên Hương kia cho đến khi ông Bình quay đầu gọi: “Này Hải, cháu không đi theo ông à. Về cùng ông, bà lão ở nhà sẽ làm cho chúng ta bữa cơm lót dạ trước khi lên đường.”
Hải vâng dạ rồi lẻo đẻo theo sau lưng ông Bình. Anh nhìn bóng lưng đã còng của ông, dáng vẻ khi bước đi rất là vất vả chậm chạp, không hề giống với đêm qua ông đấu với ma quỷ chút nào cả. Thầm nghĩ nếu như với cái tướng đi này mà vào sâu tới trogn rừng đi sẽ đi mất bao nhiêu lâu chứ…
Đi hết con đường lớn, qua nửa con đường nhỏ đầy cỏ dại là tới ngôi nhà gỗ hai tầng của vợ chồng ông Bình ở. Nhìn ngôi nhà này rất khác so với những ngôi nhà ở đây, ngoài kiến trúc độc đáo thì không hiểu sao Hải lại sinh ra một cảm giác hơi rung mình khi nhìn thấy nó. Cũng may là vừa bước chân vào nhà đã thấy vô cùng ấm ấp, trong nhà bà lão chủ yếu dùng nến nên rất ấm.
Nhìn thấy hai người đi vào, bà lão ở bên trong bếp nói vọng ra: “Hai người mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm. Hôm nay tôi bẫy được một con gà rừng ngon lắm, đang hầm với thuốc cho hai người bồi bổ nè.”
Bà lão rất hiếu khách, điệu bộ nói chuyện cũng rất thoải mái, nếu ai không biết còn tưởng Hải là con cháu trong nhà. Hải nghe giọng nói của bà thì rất ấn tượng, bởi vì rõ ràng là giọng nói đó là giao dịch với anh qua điện thoại kia mà. Dù rằng ông Bình đã phủ nhận nhưng Hải vẫn cứ không nhịn được mà lén quan sát bà lão. Nhân lúc ông Bình đi lên lầu, Hải vào bếp hỏi: “Có việc gì không cháu giúp cho bà ạ?”
Bà lão đang lấy bát đũa, thấy Hải vào thì bà nói: “Cháu thích chấm gia vị gì thì tự đi pha đi, bên cái tủ kia. Nhớ pha giúp ông một bát muối tiêu.”
Hải nghe thế lập tức đi qua lấy đồ pha gia vị, anh cố quan sát xem nơi này có chứa bí mật hay điều gì kì lạ hay không. Thế nhưng anh chẳng thể tìm thấy gì ngoài những vật dụng hết sức bình thường và ngăn nắp, sạch sẽ. Đang pha gia vị, anh lại hỏi: “Thế bà chấm gì để cháu pha luôn ạ?”
Bà lão vừa múc canh ra tô vừa lắc đầu nói: “Bà không cần, bà ăn nhạt!”
Hải vẫn cứ ra sức quan sát hành động của bà lão nhưng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ có một điều duy nhất mà anh thấy được là mắt bà chẳng chớp lấy một cái cho dù anh đã cố ý nhìn khá lâu. Hải gật gật đầu, anh đang đấu tranh tư tưởng muốn hỏi xem bà có biết gì về những thứ đã đăng trên mạng hay không. Đấu tranh một lúc thì ông Bình cũng đã trở xuống nên anh chẳng dám hỏi nữa. Ông Bình đã phủ nhận rồi, nếu như bây giờ vẫn còn chọc giận thì chỉ sợ ông chẳng giúp đỡ anh tìm Mít nữa nên thôi, anh nuốt hết mấy lời muốn nói xuống bụng.
Món gà rừng hầm thuốc này rất ngon, Hải vì đói và mệt nên ăn mấy chém cơm to lúc nào không hay. Mãi một lát sau anh mới thấy bà lão chẳng ăn gì ngoài một ít nước canh nên anh hỏi: “Bà không ăn ạ?”
“Bà không sao đâu, hai ông cháu cứ ăn đi. Bụng dạ của bà không tốt, chẳng dám ăn nhiều. Già cả rồi mà, chỉ cần duy trì mạng sống này là được, chuyện ăn uống chẳng có quan trọng gì.”
Bà lão cười nói rất nhẹ nhàng. Điều đó khiến cho anh nhớ tới An, người vợ mệnh khổ của mình. Đúng là sự hy sinh của người vợ lúc nào cũng cao cả, món ăn mình chẳng ăn được chút nào vẫn cố gắng nấu thật ngon cho chồng con. Anh nhớ tới là lại sầu não, tuy vậy anh vẫn không quên quan sát bà lão, rõ ràng anh cũng đã nhìn lâu những chẳng thấy bà lão chợp mắt lấy một cái.
Chẳng hiểu sao mà Hải chẳng thể nào buông bỏ được cái suy nghĩ kì lạ về bà lão, anh cứ luôn nghi ngờ bà lão này có vấn đề, chỉ là vấn đề ở đâu thì anh không biết được. Sau khi ăn uống no nê, bà lão còn đem cho hai người hail y nước màu đỏ sẫm, bảo là nước từ vỏ cây, có thể giúp giảm bớt tai ương, mang lại sự may mắn cho hai người lát nữa vào rừng. Người ta đã nói đến mức này mà lại từ chối thì không thể nào được, khi thấy ông Bình chẳng suy nghĩ gì mà uống một hơi cạn thì Hải cũng đành nhắm mắt đưa chân, cho hết ly nước to kia vào trong bụng.
Lúc này bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, là Hương, cô ấy đến tức là trời đã trưa rồi. Bà lão lại vào bếp đem cho hai người một cái túi nhỏ, bên trong chủ yếu là bánh và nước đem ăn uống trên đường đi. Trước khi Hải đi thì bà lão còn đút vào tay anh một lá bùa, Hải lúc đầu hơi bất ngờ định hỏi nhưng thấy ánh mắt bà có vẻ là đang giấu ông Bình nên anh cũng vội cầm lấy và đút vào túi quần, sau đó cả ba cùng lên đường vào rừng.
Ngay khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, khi Hải vứa mở cánh cửa kia ra thì Mít đã biến thành một con quỷ và há to miệng ló đầu vào muốn dùng cái miệng to lớn của nó mà nhai ngấu nghiến Hải. Nòng súng của ông Bình đã lên sẵn từ khi Hải vùng khỏi tay ông, bây giờ chỉ việc cướp cò liên tục vào con quỷ kia. Mà Hải cũng sợ mất cả mật, anh không tài nào xoay sở được trong hoàn cảnh này, mặc dù trên người anh cũng có vũ khí bén. Nếu như không có ông Bình thì Hải đã mất mạng ngay lúc này rồi.
Mà con quỷ kia cũng không hề hiền, và nó lại rất mạnh. Trước đây nhiều năm ông Bình đã từng giao chiến với nó nên ông biết. Sau nhiều phát súng vang lên trúng vào người nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì cả mà còn thò tay dài ngoằn vào trong nhà muốn bò vào. Ông Bình biết đạn không thể ảnh hưởng gì đến nó nên một tay ông kéo Hải vào trong, một tay giật lấy lựu đạn tự chế trên cổ Hải mà ném vào người nó.
Loại lựu đạn này rất đặc biệt, do chính ông chế tạo để đối phó với bọn ma quỷ trong rừng. Loại này không cần kích hoạt kíp nổ, chỉ cần ném xa tầm nửa mét là nó có thể tự nổ. Tuy rằng sức nổ của nó có thể không bằng các loại lựu đạn thông thường, nhưng rất dễ sử dụng ở tầm gần và cũng không bị ảnh hưởng đến mình. Sau hai phát lựu đạn nổ bùm bùm vang trời thì con quỷ cũng chịu rụt đầu ra ngoài. Ông Bình tuy thân thể trông đã già cõi và lúc bình thường đi đứng chống gậy có vẻ cũng chậm chạp nhưng lúc này lại nhanh nhẹn khó tả. Con quỷ vừa thụt đầu ra ngoài thì ông đã nhào tới đóng cánh cửa xuống và chốt lại thật chặt.
Xong xuôi thì cả hai thở mất cả hơi, ngồi bệt dưới đất, mặt mày Hải xanh lét, anh bày tỏ sự hối hận mà nói: “Cháu xin lỗi vì đã không nghe lời ông dặn. Cháu cảm tính quá, nhưng mong ông cũng hãy hiểu cho nỗi lòng người làm cha của cháu, gặp con mình như thế sao có thể nhắm mắt làm ngơ được, dù cho biết chắc đó là cái bẫy nhưng cháu không thể tự chủ được.”
Hải nói xong thì ôm đầu khóc như một đứa trẻ, điều này cũng khiến ông Bình mủi lòng, ông vỗ nhẹ vai Hải rồi nói: “Không sao! Ông không trách cháu đâu. Nhưng qua chuyện vừa rồi mong cháu hãy cảnh giác thật cao độ, đám ma quỷ ở đây rất giỏi giả dạng người khác. Hôm nay nó có thể giả dạng thành con trai của cháu, ngày mai nó cũng có thể giả dạng thành người vợ quá cố của cháu đội mồ trở về.”
Đây đúng là một đêm dài, Hải không tài nào chợp mắt được sau đó. Thức đến sáng hôm sau, khi bên ngoài mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh nắng chiếu xuống có chút ấm áp thì ông Bình mới gọi Hải: “Trời đã sáng rồi, cháu hãy ra ngoài một chút đi.”
Hải uể oải vuốt mặt rồi đứng dậy, anh vào nhà vệ sinh rửa lại mặt mũi cho tỉnh táo, sau đó đi theo ông Bình ra ngoài. Đầu tiên là anh đi xem “mộ” của vợ mình xem có bị quỷ đào lên hay không, nhìn cái cành cây khô vẫn còn nằm đó nên chắc là vợ anh vẫn còn được nằm yên ở đó. Nhìn mặt trời nhô lên cao, mọi người cũng bắt đầu ra ngoài làm việc, buôn bán, Hải không thể tin được nơi này và cảnh tượng tàn khốc đáng sợ đêm qua lại là một. Mọi người ở đây dường như đều đã quen nên họ chẳng ai có biểu cảm gì mà rất vui vẻ.
Hải đi quanh quất một chút, anh đang mơ hồ không biết nên bắt đầu tìm con trai mình từ đâu thì đã thấy một bà cụ kéo ông Bình lại và hỏi: “Đêm qua rốt cuộc là sao vậy. Ông có biết chuyện gì không, lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy bọn chúng dữ tợn như đêm qua cả.”
Nghe thế thì mấy người trẻ đang cuốc đất trồng trọt cũng dừng tay lại và đi hóng chuyện. Ông Bình nhìn về phía ngôi nhà nói nhỏ gì đó khiến tất cả ánh nhìn của mọi người đều dồn về phía Hải cả. Sau câu nói nhỏ kia thì ông Bình lại nói lớn: “Tôi định lát nửa đến trưa nắng gắt sẽ cùng thằng bé vào rừng, đến chỗ cây Thánh xem thế nào.”
Lúc này từ phía xa, một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, vẻ mặt hơi hốc hác đi tới rồi nói: “Cháu đi cùng với, cháu biết rõ chỗ của nó hơn ai hết.”
Hải ngạc nhiên, anh không biết nó là ai nên mới đi tới hỏi: “Cho cháu hỏi, nó ở trong lời của cô ấy là ai vậy?”
Mọi người đều im bặt từ chối trả lời, không khí đột nhiên trở nên im lặng. Thấy không khí như thế, ông Bình đành nhỏ giọng nói: “Nó là ai, đó là cấm kị của tất cả mọi người ở đây. Cháu cũng thế, chúng ta hãy gọi cái thứ ở sâu trong rừng kia là nó, đơn giản như vậy thôi.”
Hải mù mờ chẳng hiểu gì, anh chỉ ngầm hiểu nó ở trong lời của mọi người chắc chắn là kẻ đã bắt cóc con trai anh. Nhìn qua vẻ mặt hốc hác và biểu cảm khi nói về nó của người phụ nữ kia thì chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì với nó rồi.
Ông Bình nhìn lên trời một lát rồi nói: “Mọi người giải tán đi, tôi phải xem bà nhà như nào một lát. Hương nè, lát nửa thấy nắng lên cao và gai gắt thì hãy đến nhà tìm ông nhé. Nhớ chuẩn bị đầy đủ trước khi chúng ta xuất phát.”
Hải cứ mãi nhìn theo bóng lưng cô độc của người phụ nữ tên Hương kia cho đến khi ông Bình quay đầu gọi: “Này Hải, cháu không đi theo ông à. Về cùng ông, bà lão ở nhà sẽ làm cho chúng ta bữa cơm lót dạ trước khi lên đường.”
Hải vâng dạ rồi lẻo đẻo theo sau lưng ông Bình. Anh nhìn bóng lưng đã còng của ông, dáng vẻ khi bước đi rất là vất vả chậm chạp, không hề giống với đêm qua ông đấu với ma quỷ chút nào cả. Thầm nghĩ nếu như với cái tướng đi này mà vào sâu tới trogn rừng đi sẽ đi mất bao nhiêu lâu chứ…
Đi hết con đường lớn, qua nửa con đường nhỏ đầy cỏ dại là tới ngôi nhà gỗ hai tầng của vợ chồng ông Bình ở. Nhìn ngôi nhà này rất khác so với những ngôi nhà ở đây, ngoài kiến trúc độc đáo thì không hiểu sao Hải lại sinh ra một cảm giác hơi rung mình khi nhìn thấy nó. Cũng may là vừa bước chân vào nhà đã thấy vô cùng ấm ấp, trong nhà bà lão chủ yếu dùng nến nên rất ấm.
Nhìn thấy hai người đi vào, bà lão ở bên trong bếp nói vọng ra: “Hai người mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm. Hôm nay tôi bẫy được một con gà rừng ngon lắm, đang hầm với thuốc cho hai người bồi bổ nè.”
Bà lão rất hiếu khách, điệu bộ nói chuyện cũng rất thoải mái, nếu ai không biết còn tưởng Hải là con cháu trong nhà. Hải nghe giọng nói của bà thì rất ấn tượng, bởi vì rõ ràng là giọng nói đó là giao dịch với anh qua điện thoại kia mà. Dù rằng ông Bình đã phủ nhận nhưng Hải vẫn cứ không nhịn được mà lén quan sát bà lão. Nhân lúc ông Bình đi lên lầu, Hải vào bếp hỏi: “Có việc gì không cháu giúp cho bà ạ?”
Bà lão đang lấy bát đũa, thấy Hải vào thì bà nói: “Cháu thích chấm gia vị gì thì tự đi pha đi, bên cái tủ kia. Nhớ pha giúp ông một bát muối tiêu.”
Hải nghe thế lập tức đi qua lấy đồ pha gia vị, anh cố quan sát xem nơi này có chứa bí mật hay điều gì kì lạ hay không. Thế nhưng anh chẳng thể tìm thấy gì ngoài những vật dụng hết sức bình thường và ngăn nắp, sạch sẽ. Đang pha gia vị, anh lại hỏi: “Thế bà chấm gì để cháu pha luôn ạ?”
Bà lão vừa múc canh ra tô vừa lắc đầu nói: “Bà không cần, bà ăn nhạt!”
Hải vẫn cứ ra sức quan sát hành động của bà lão nhưng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ có một điều duy nhất mà anh thấy được là mắt bà chẳng chớp lấy một cái cho dù anh đã cố ý nhìn khá lâu. Hải gật gật đầu, anh đang đấu tranh tư tưởng muốn hỏi xem bà có biết gì về những thứ đã đăng trên mạng hay không. Đấu tranh một lúc thì ông Bình cũng đã trở xuống nên anh chẳng dám hỏi nữa. Ông Bình đã phủ nhận rồi, nếu như bây giờ vẫn còn chọc giận thì chỉ sợ ông chẳng giúp đỡ anh tìm Mít nữa nên thôi, anh nuốt hết mấy lời muốn nói xuống bụng.
Món gà rừng hầm thuốc này rất ngon, Hải vì đói và mệt nên ăn mấy chém cơm to lúc nào không hay. Mãi một lát sau anh mới thấy bà lão chẳng ăn gì ngoài một ít nước canh nên anh hỏi: “Bà không ăn ạ?”
“Bà không sao đâu, hai ông cháu cứ ăn đi. Bụng dạ của bà không tốt, chẳng dám ăn nhiều. Già cả rồi mà, chỉ cần duy trì mạng sống này là được, chuyện ăn uống chẳng có quan trọng gì.”
Bà lão cười nói rất nhẹ nhàng. Điều đó khiến cho anh nhớ tới An, người vợ mệnh khổ của mình. Đúng là sự hy sinh của người vợ lúc nào cũng cao cả, món ăn mình chẳng ăn được chút nào vẫn cố gắng nấu thật ngon cho chồng con. Anh nhớ tới là lại sầu não, tuy vậy anh vẫn không quên quan sát bà lão, rõ ràng anh cũng đã nhìn lâu những chẳng thấy bà lão chợp mắt lấy một cái.
Chẳng hiểu sao mà Hải chẳng thể nào buông bỏ được cái suy nghĩ kì lạ về bà lão, anh cứ luôn nghi ngờ bà lão này có vấn đề, chỉ là vấn đề ở đâu thì anh không biết được. Sau khi ăn uống no nê, bà lão còn đem cho hai người hail y nước màu đỏ sẫm, bảo là nước từ vỏ cây, có thể giúp giảm bớt tai ương, mang lại sự may mắn cho hai người lát nữa vào rừng. Người ta đã nói đến mức này mà lại từ chối thì không thể nào được, khi thấy ông Bình chẳng suy nghĩ gì mà uống một hơi cạn thì Hải cũng đành nhắm mắt đưa chân, cho hết ly nước to kia vào trong bụng.
Lúc này bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, là Hương, cô ấy đến tức là trời đã trưa rồi. Bà lão lại vào bếp đem cho hai người một cái túi nhỏ, bên trong chủ yếu là bánh và nước đem ăn uống trên đường đi. Trước khi Hải đi thì bà lão còn đút vào tay anh một lá bùa, Hải lúc đầu hơi bất ngờ định hỏi nhưng thấy ánh mắt bà có vẻ là đang giấu ông Bình nên anh cũng vội cầm lấy và đút vào túi quần, sau đó cả ba cùng lên đường vào rừng.